Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 378: Mời chào Viên Doanh

- Làm sao có thể?

Đặng Mai biến sắc, đây là lần đầu tiên nàng thấy loại chuyện này, tâm niệm không ngừng khống chế trường mâu bay về phía Viên Doanh.

- Muộn rồi!

Trong mắt Viên Doanh hiện lên ánh sáng lạnh, bước ra bước thứ hai, chuyện khiến người khác kinh hãi đã xảy ra, thân thể của nàng tựa như bị kéo dài, trong không gian tràn ngập thân ảnh của nàng, tiếp theo chớp mắt xuất hiện bên cạnh Đặng Mai.

“Xoẹt” con dao lóe lên ánh sáng lạnh xuất hiện trên tay của nàng, trực tiếp chém tới thân thể Đặng Mai.

- Cẩn thận!

Đám người Lý Tân thấy một màn như vậy, thất thanh kêu lên.

- Hàn Băng Hộ Thể!

Đặng Mai kinh hãi, không chút do dự phát động kỹ năng hộ thể của mình, một tầng hàn băng màu trắng xuất hiện xung quanh cơ thể của nàng.

- Ầm!

- Răng rắc!

Tuy nhiên lớp băng này dù đủ dày để chống lại đạn xuyên giáp nhưng lại không thể tồn tại được trong một giây, dao găm trong tay Viên Doanh thế nhưng hiện lên một ánh sáng xanh, lớp băng của Đặng Mai giống như đậu phụ trực tiếp bị xuyên qua.

- Thần Ma Chi Vật!

Đồng tử Đặng Mai co rụt lại, Thần Ma Chi Vật chính là vật phẩm có được sau khi đánh chết Zombie cùng Biến dị thú, mỗi một cái đều có tác dụng khác biệt kinh người, hiện giờ được bọn họ gọi chung là Thần Ma Chi Vật.

Vũ khí trong đó, mỗi một món đều là bảo vật vô giá, Bạch Ngân Chi Nhận của Vương Song cũng là một loại trong số đó, bây giờ thực lực của Vương Song đã lên tới cấp tám, Bạch Ngân Chi nhận cũng dần dần phát huy ra được toàn bộ uy lực!

Hiện tại nàng không nghĩ tới dao găm trong tay nữ nhân này cũng là Thần Ma Chi Vật, nhìn thấy dao găm cắt qua Hàn Băng Hộ Thể của mình, vẻ mặt Đặng Mai có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.

- Tiểu Mai!

Lý Tân biến sắc, muốn tiến lên, nhưng thân thể vừa động đã cảm thấy đau đớn xé rách.

- Yên tâm đi, nàng không sao!

Đột nhiên, bên tai hắn xuất hiện một âm thanh quen thuộc, ánh mắt Lý Tân sững sờ, chớp mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng như điên.

- Tiểu Song, Tiểu Song tới rồi!

Trong lòng Lý Tân không khỏi an tĩnh lại, nếu Vương Song đã đến đây vậy thì nữ nhân này nghĩ cũng không cần nghĩ đến có thể trở mình tạo nên sóng gió gì.

Viên Doanh nhìn Đặng Mai nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi khinh thường:

- Xem ra cái gọi là cao thủ ở nơi này cũng chỉ có như thế này thôi! Còn khoác lác bản thân lợi hại lắm, xem ra toàn bộ đều là mua danh chuộc tiếng!

Tuy là nghĩ như vậy nhưng nàng cũng không có suy nghĩ muốn đánh chết Đặng Mai, dao găm xẹt qua quần áo của Đặng Mai, dự định dạy dỗ đối phương một chút làm cho nàng mất chút mặt mũi.

Nhưng ngay lúc dao của nàng sắp cắt qua quần áo Đặng Mai thì đột nhiên trong chớp mắt nàng thấy không gian trở nên vô cùng nặng nề, giống như có một toà núi lớn đè xuống, dao của nàng chỉ cách quần áo của Đặng Mai chưa đến một ngón tay nhưng khoảng cách một ngón tay này, dù thế nào cũng không thể đi thêm một chút.

- Kẽo kẹt!

- Kẽo kẹt!

Viên Doanh cảm giác như mình đang cõng trên lưng cả một tòa núi lớn vậy, cả thân hình nàng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, dưới áp lực này, thân thể của nàng bị ép đến khuỵu xuống, xương cốt không ngừng kêu răng rắc.

Nàng cảm nhận được sự uy hiếp điên cuồng truyền đến, tựa như đối mặt với một con hung thú cổ đại, nó chỉ cần một nháy mắt là có thể xé nát nàng ra thành trăm mảnh.

- Chuyện này là sao?

Viên Doanh không ngừng dãy dụa, muốn thoát khỏi không gian như đầm lầy này, lại phát hiện bản thân làm thế nào cũng không thể động đậy được, sắc mặt không khỏi lóe lên một tia hoảng sợ, có chút khó hiểu nghĩ.

- Không phải ngươi muốn tìm ta sao?

Đột nhiên một âm thanh ôn hoà vang lên, giống như ngay ở bên tai, ở bên cạnh chính mình.

Viên Doanh có chút gian nan quay đầu lại, một thanh niên mặc một thân trang phục màu trắng, trên mặt mang theo tươi cười ôn hoà từng bước một hướng tới nơi nàng, tuy rằng vẻ ngoài ôn hòa nhưng Viên Doanh tuyệt nhiên có thể thấy được lãnh ý tràn ngập trong mắt đối phương.

Mỗi một bước đi của Vương Song làm nhịp tim của nàng tựa như cũng nảy lên theo, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

- Ai đây? Sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy! Vậy mà chỉ dựa vào khí thế đã có thể áp chế được hành động của ta!

Trong đầu Viên Doanh giống như nhấc lên từng trận sóng to gió lớn, như không thể tin được lại có người có thực lực khủng bố như vậy, vậy mà có thể áp chế được một Tiến Hoá Giả cấp bảy đỉnh đỉnh phong phong là nàng đây ra nông nỗi này!

- Hắn nói ta tìm hắn? Có ý gì?

Trong đầu nàng vang lên lời Vương Song vừa nói, vừa sợ hãi vừa có chút nghi hoặc.

Dường như nhận ra được không khí có chút không đúng, Đặng Mai mở mắt đã nhìn thấy dao của Viên Doanh cách bản thân có một ngón tay, lại không có cách nào tiến lên phía trước một bước, sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể có chút run rẩy.

- Vương Đội!

Ngơ ngác nhìn Vương Song ở một bên đang lững thững đi tới, trong mắt hiện lên vui mừng, có chút kinh hỷ mở miệng kêu lên.

- Cái gì, hắn chính là Vương Song, là người cầm quyền nơi này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận