Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1069: Sự sắp xếp của Miêu Xuyên (2)

- Miêu Vong là hài tử tốt, mặc dù hắn mất trí nhớ, nhưng có lẽ như vậy lại càng tốt hơn, có cuộc sống mới ở Miêu Trại, không cần suy nghĩ chuyện trước kia, thực lực hắn rất mạnh, so với Phương Thanh còn mạnh hơn rất nhiều, đợi đến khi gia gia già đi, hắn cũng có thể chăm sóc ngươi, không để ngươi bị người khác khi dễ.

- Gia gia, ngươi nói cái gì đó, ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.

Miêu Đóa Nhi nghe rõ ý tứ của gia gia mình, sắc mặt trở nên hồng nhuận phơn phớt, giống như Yên chi thượng hạng.

- Nhân lúc gia gia vẫn còn, hai người các ngươi thành hôn đi!

Miêu Xuyên sờ đầu Miêu Đóa Nhi:

- Ngươi biết đó, hiện tại toàn bộ Miêu Trại không thiếu nữ tử thèm muốn Miêu Vong, mọi người đều biết thực lực Miêu Vong mạnh, có thể sắn bắn nhiều con mồi nhất, gả cho hắn, sau này ngươi không cần lo lắng gì cả.

- Gia gia đang giúp ngươi giữ Miêu Vong lại, về sau gia gia già đi cũng có người bảo vệ ngươi.

Nghe thấy lời của gia gia mình, sắc mặt Miêu Đóa Nhi càng đỏ thềm, đầu cũng rủ xuống mặt bàn rồi.

- Nữ tử Miêu tộc chúng ta đều hào sảng trực tiếp, Đóa Nhi, ngươi phải tóm chặt lấy A Vong, tuyệt đối không thể bị cô nương khác nhanh chân đến trước.

Lời nói của Miêu Xuyên có chút thấm thía mở miệng.

- Gia gia, ngươi đang nói bậy bạ gì đó...

Thanh âm Miêu Đóa Nhi bé không thể nghe, hai tay không ngừng xoa xoa thỏ trắng nhỏ, khiến nó không ngừng trợn trắng mắt.

- Xem ra, quyết định của gia gia là đúng, nếu để ngươi tự mình làm, chỉ sợ người cũng bị người ta cướp mất.

Thấy thế, Miêu Xuyên thở dài:

- Ta đã quyết định, ngày mai để A Vong đi đến căn cứ địa Hắc Thủy, mua ít đồ, mặc dù là Mạt Thế, nhưng cũng phải chuẩn bị cho ngươi một buổi hôn lễ thật tốt, không thể để cho những người khác trong Miêu Trại xem thường.

Người trong Miêu Trại có thể sẽ không quan tâm những thứ khác, nhưng đối với mặt mũi lại vô cùng để ý, cho dù là Mạt Thế, cũng muốn cử hành một hôn lễ thập toàn thập mỹ.

Miêu Đóa Nhi không mở miệng nói chuyện nữa, thậm chí trực tiếp xoay người rời đi, chạy về gian phòng của mình.

- Rầm.

Cửa gian phòng bị đóng lại, nhìn lấy dáng vẻ của tôn nữ mình, Miêu Xuyên không khỏi thở dài:

- Đóa Nhi, gia gia chỉ muốn tốt cho ngươi. ..

Sáng sớm hôm sau, Miêu Vong cầm lương khô mà Miêu Đóa Nhi sáng sớm dậy chuẩn bị cho mình, chăm chú nghe lời dặn dò của Miêu Đóa Nhi.

Miêu Vong không ngừng gật đầu, có chút hưởng thụ loại cảm giác này.

Mà bên cạnh đám người Phương Thanh đôi mắt đỏ bừng nhìn một màn này, Phương Thanh nhịn không được mở miệng:

- Đóa Nhi, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để hắn xảy ra chuyện.

- Được rồi, Đóa Nhi, ta không sao đâu, ngươi an tâm ở nhà chờ ta về đi, đồ Xuyên gia gia bảo ta mua ta nhất định sẽ mua hết!

Miêu Vong nói xong, phất phất tay với Miêu Đóa Nhi.

Những người khác nghe thấy lời hắn nói lòng hiếu kỳ nháy mắt tăng lên.

- Thôn trưởng bảo hắn mua đồ?

- Thứ gì thế?

Đám người Phương Thanh vô cùng tò mò.

Nhưng mà Miêu Vong cũng không giải thích với bọn hắn.

Bảy tám người đẩy hai chiếc xe đẩy, chậm rãi đi về phía xa, bọn họ phải tốn một ngày mới đi tới được căn cứ địa Hắc Thủy, muốn ngày hôm sau trở về thì phải đi sớm một chút.

Nhìn thấy bóng dáng bọn hắn rời đi, Miêu Đóa Nhi giống như tiểu thê tử lo lắng trượng phu đi xa, nóng ruột nóng gan.

- Yên tâm đi, thực lực của Miêu Vong rất mạnh, cho dù trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Miêu Xuyên vỗ bả vai Miêu Đóa Nhi, nhẹ giọng an ủi.

Miêu Đóa Nhi gật đầu, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn đám người Miêu Vong rời đi.

...

Một đường tiến lên, tất cả mọi người đều là người quen, không ngừng vui đùa, thỉnh thoảng phát ra một trận cười to.

Bọn họ vừa rời khỏi Thôn Trại, bình thường cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào, đồng thời trong bọn họ cũng có mấy Tiến Hóa Giả, cho dù thực sự gặp phải tên nào ngấp nghé làm càn thì bọn họ cũng không dễ dàng ra tay, đường đi còn dài, trong lòng bọn họ cũng có tự có tính toán.

Đám người Miêu Vong, Phương Thanh đi đường cũng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không có Zombie cản đường.

Bữa trưa thì ăn lương khô bản thân tự mang theo, tùy tiện lấp vừa bao tử, nghỉ ngơi nửa giờ lại tiếp tục lên đường. Buổi chiều, mặt trời nhanh xuống núi, xa xa, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe bị vứt bỏ cùng tường vây được tạo nên từ sắt tấm, cao năm mét, trên tường rào có một chiếc súng máy hạng nặng, còn có binh lính khắp nơi tuần tra.

- Chúng ta đến nơi rồi!

Phương Thanh thấy cảnh này, có chút mừng rỡ mở miệng, nói xong thì tăng bước chân mình.

Phía trước tường vây, có một cửa lớn được tạo thành từ những thanh thép, thỉnh thoảng thấy có người ra vào, nơi cửa còn có mấy binh lính tuần tra, tra hỏi một vài người lạ.

Miêu Vong hiếu kỳ đánh giá căn cứ địa trước mắt, so với Miêu Trại, nơi này tốt nơi chỗ bọn hắn rất nhiều.

- Nơi này buổi tối bảy giờ sẽ đóng cửa, chúng ta phải nhanh lên!

Phương Thanh nói với mọi người một câu, cả người thẳng đường đi tới.

- Phương Thanh, lại tới sao, lần này thu hoạch thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận