Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1877: Thế nào là luân hồi? (2)

Nhìn dáng vẻ của phụ thân trong tay mình, trong mắt Tiểu Hổ ngay lập tức có nước mắt rơi xuống, nhưng mà tượng gỗ trong tay như có một tia khí tức khác lạ, nhìn khối tượng gỗ, Tiểu Hổ như thật sự nhìn thấy phụ thân của mình đứng trước mặt bản thân lần nữa.

- Vương thúc, nếu đã như thế, Tiểu Hổ sẽ không làm phiền nữa, cáo từ.

Tiểu Hổ mạnh mẽ ép xuống sự đau lòng trong tim mình, sau đó đứng dậy rời đi, đợi đến khi đối phương rời đi, một thân ảnh từ từ bước vào, chính là Chu Bách Linh.

- Hắn sẽ không từ bỏ đâu.

Chu Bách Linh nhẹ giọng mở miệng nói.

- Ta biết, nhưng mà ta không muốn làm người ác.

Vương Song thở dài một tiếng, hắn đã phong ấn toàn bộ sức mạnh của mình lại, nếu chưa gặp phải nguy cơ sinh tử, phong ấn sẽ không giải trừ, Vương Song đến đây, chỉ là bởi vì lĩnh ngộ Đao Ý.

Trừ việc đó ra, Vương Song không muốn dính dáng vào bất cứ chuyện gì!

- Vương Song, phụ thân ta mấy ngày trước đã làm mai cho ta rồi.

Chu Bách Linh chầm chậm mở miệng nói, Vương Song im lặng, sau đó gật đầu, cười nói:

- Đây là chuyện tốt, đợi ngươi kết hôn, ta tặng cho ngươi một món quà lớn!

- Nhưng mà, ta không muốn gả cho người mà bản thân không thích!

Chu Bách Linh yếu ớt mở miệng.

- Bách Linh, ta không hợp với ngươi, ngươi nên quên ta đi.

Vương Song thở dài một tiếng, đứng dậy bước vào phòng.

Chu Bách Linh nhìn Vương Song xa xăm, trong mắt lóe lên một tia đau khổ.

Thời gian lại qua một năm nữa, Vương Song đột nhiên biết được Tiểu Hổ rời khỏi Chu gia thôn, để lại một bức thư, nói là đi bái sư học nghệ rồi, chuyện này dẫn đến chấn động trong Chu gia thôn, mẫu thân của Tiểu Hổ khóc mờ mắt, tim tan nát rồi.

- Trời ạ, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.

Vương Song lắc đầu, như nhớ tới tiểu hài tử đã từng vô cùng đáng yêu đó.

Nháy mắt, đã qua năm năm, còn chưa tới ba tháng nữa đã bắt đầu Thánh cảnh, trong mắt Vương Song lóe lên một tia thất vọng, thời gian mười năm này, cuối cùng bản thân vẫn không lĩnh ngộ được Đao Ý, mặc dù có chút cảm ngộ, nhưng mà mơ hồ giống như là Kinh Trung Nguyệt, Thủy Trung Hoa vậy.

Thê tử của Chu Nhị Ngưu mất đi hài tử, một năm trước đã bệnh nặng mà chết, trước khi chết điều còn vương vấn duy nhất chính là Chu Tiểu Hổ, Chu Bách Linh cũng đã gả đi, đối phương là một vị công tử nhà giàu trong thành, tính cách nghiêm chỉnh, Vương Song tặng đối phương một viên đan dược, có thể khiến bọn họ kéo dài tuổi thọ.

Nhưng mà, mỗi lần khi Chu Bách Linh trở về, đều sẽ đến chỗ của Vương Song ngồi, nói chuyện nhà với Vương Song.

Nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh, Vương Song cười khổ một tiếng, để lại một bức thư, sau đó đứng dậy, rời khỏi Chu gia thôn, đi về phía xa, hắn muốn nhân cơ hội cuối cùng này, đi tìm lần nữa đáp án mà bản thân muốn tìm.

Trên đường đi, một thân ảnh từ từ bước về phía trước, đi không nhanh, nhưng mà mỗi một bước bước đi, thân ảnh đều biến mất, như là thu nhỏ lại vậy.

Mà ngay lúc này, trong một khu rừng um tùm, đang xảy ra một trận chiến đấu, mười mấy nam tử đang vây đánh một thiếu niên, nhưng mà cây kiếm trong tay thiếu niên vung vẩy không khe hở, càng có thể bất thình lình đâm một kiếm ra, giết chết một nam tử.

Mà ngoài những đại hán này, có một người chỉ có một con mắt, khuôn mặt đại hán hung tợn cười lạnh nhìn cảnh tượng này:

- Đệ tử của Thanh Phong Kiếm, cũng chỉ có chút khả năng thế thôi, không phải đều nói Thanh Phong Kiếm nhanh như tia chớp sao, sao mà ngay cả một vài thủ hạ của ta cũng không đối phó được rồi!

Thiếu niên nghe xong, trong mắt như là có sát ý vô tận, trường kiếm trong tay đột nhiên quét ngang, nhanh chóng khuếch tan, hóa thành một tia thanh quang, không qua thời gian hai tức đã phá ra một lỗ hổng trong vòng vây trước mắt.

- Độc Nhãn Hổ, chịu chết đi, ta muốn báo thù cho phụ thân ta!

Thiếu niên hét lớn một tiếng, thân ảnh liên tục chớp nháy, giết về phía hán tử, một đạo kiếm ảnh màu xanh xuất hiện, lộ ra sát ý vô tận.

- Hừ, đến đúng lúc lắm!

Độc Nhãn Hổ cười lạnh một tiếng, cây đao dài tới hai mét trong tay một nhát chém xuống, giống như một con mãnh hổ xuống núi.

Mọi người xung quanh đều tản ra, vui vẻ nhìn cảnh tượng này, tất nhiên bọn họ biết sự lợi hại của lão đại nhà mình, thân là thủ lĩnh sơn phỉ trong vòng trăm dặm này, cái tên Độc Nhãn Hổ này vang xa hơn trăm dặm, cho dù là quan phủ cũng không kiêng nể.

Tên tiểu tử trước mắt này đừng nói là đệ tử của Thanh Phong Kiếm, đích thân Phong Thanh Kiếm đến, cũng phải nuốt hận.

Quả nhiên, không qua mấy chiêu, thiếu niên đã bị chém một đao lên lưng, xoẹt một tiếng chém một vết thương lớn, máu tươi theo đó chảy xuống, mọi người nhìn đều nhao nhao nói tốt.

- Ta không cam tâm, ta phải báo thù cho phụ thân!

Trong mắt thiếu niên lóe lên sự căm hận, nhìn một đao đối phương rơi xuống, thực tế đã không phòng bị, một kiếm thẳng tắp chém về hướng đầu của đối phương, lỡ như bị chém trúng, Độc Nhãn Hổ chắc chắn sẽ bị giết chết.

- Liều mạng, ngươi vẫn chưa xứng!

Thấy thế, trong mắt Độc Nhãn Hổ lóe lên sự lạnh lùng, trường đao di chuyển, biến thành một tấm khiên, chặn lại một nhát của đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận