Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1476: Tầm Linh Cầu

- Đúng là một bảo vật tốt.

Tư Không Tuyết nhàn nhạt nói, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Đoạn Thiên Nhai không có chút ý tốt nào.

Vương Song cũng híp mắt, hơi nghi hoặc nhìn Đoạn Thiên Nhai, không hiểu rốt cuộc đối phương muốn làm gì.

Đoạn Thiên Nhai mỉm cười, Tầm Linh Cầu lập tức bay lên, bay về phía trước, đám người Vương Song theo sát Tầm Linh Cầu, sau vài giây, đám người Vương Song nhìn thấy quả cầu thủy tinh vốn trong suốt phát ra hai đạo hồng quang, cũng không lóa mắt, chỉ lớn chừng một chiếc đũa. Hai đạo hồng quang vừa xuất hiện, lại bay về nơi xa.

- Sư muội, ngươi và Vương Song qua hướng kia đi, ta đến một hướng khác, đi theo chỗ hồng quang này.

Đoạn Thiên Nhai thấy thế, phân phó nói.

Vương Song và Tư Không Tuyết liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng bay theo đạo hồng quang kia. Mà Đoạn Thiên Nhai lại một mình bay về phía một đạo hồng quang khác, đệ tử đứng tại chỗ chờ đợi ba người trở về.

Cố Hồng Y thấy cảnh này, đôi mắt to loạn chuyển, chủ yếu tập trung ở phía trên Tầm Linh Cầu này, dường như nảy ra ý định quỷ quái nào đó.

Vương Song và Tư Không Tuyết bay theo đạo hồng quang này, chỉ chừng hơn mười mét, đã thấy bên trong một sơn ốc có âm thanh điên cuồng gào thét, Phong Nhận màu xanh nhạt như chém cả trời đất, tiếng gió gào thét đến đinh tai nhức óc.

Mà ở trong thung lũng này, có một con mãng xà màu xanh cực lớn, dài chừng mười kilomet, vảy màu xanh nhạt lớn chừng một cái đầu, trông vô cùng sắc bén.

Khí tức của cự mãng cực kỳ bạo ngược, khí tức Siêu Phàm đỉnh cấp để khiến rất nhiều ngươi khiếp sợ.

- Ngươi thấy thứ bên trong thung lũng không, hình như là Phong Linh Quả!

Hai mắt Vương Song sáng lên, ở sâu trong sơn cốc, có một Vương trong hai mắt tựa hồ có một chùm thần quang sáng chói, sâu trong thung lũng, có một cái cây lớn bằng người, toàn thân màu lục bích, trông giống như Lục Ngọc phỉ thúy, ở trên chóp cây, có một quả lớn chừng bàn tay đang treo trên đó. Phong Linh Quả, Vương Song tất nhiên rất quen thuộc với loại quả này, đây chính là linh dược cần thiết của Tam Thế Thân, tuy không tính là trân quý nhưng lại rất thưa thớt.

- Tầm Linh Cầu này của Đoạn Thiên Nhai cũng có chút tác dụng!

Vương Song tự lẩm bẩm, hắn nhìn mãng xà ở xa xa trong thung lũng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, trước đó lúc lấy một số bảo vật, bọn họ cũng có giết một số linh thú.

Cho nên, đối với cảnh này, cũng không có gì lạ lẫm. Một bên, khí tức trên người Tư Không Tuyết dần dần trở nên ác liệt,

- Con linh thú này, giao cho ta đi!

- Không cần, ta có thể giải quyết!

Vương Song lộ ra hàm răng trón tinh, trông cực kỳ tực tin thân ảnh của hắn lập tức phóng đi tựa như thiên thần, bay thẳng tắp vào trong sơn cốc.

- Ầm

Thân ảnh của Vương Song giống như sao băng trong nháy mắt xé rách không gian, trực tiếp kinh động đến cự mãng ở trong sơn cốc, đôi mắt to của cự mạng nhìn xuống Vương Song, lộ vẻ hung tàn, một tiếng gầm nhẹ, đuôi dài của nó quất ra, nháy mắt oanh bạo cả không trung.

- Nát cho ta!

Ánh mắt Vương Song lạnh lẽo, nguyên lực không chút dao động, dường như chỉ dựa vào sức mạnh của cơ thể, một quyền đánh ra, nắm đấm của hắn lóe lên ánh sáng trắng xóa, vài giây sau, cả hai va chạm, Tư Không Tuyết đã nhìn thấy đuôi của con cự mãng bị đánh nát, máu me đầy trời.

- Ầm

Thân ảnh cự mãng bay ra ngoài, trực tiếp ma sát với mặt đất chừng mấy trăm mét, không rõ sống chết.

- Giải quyết xong!

Vương Song thu nắm đấm của mình, bây giờ dựa vào thực lực của hắn, trong cảnh giới Siêu Phàm, căn bản không ai có thể trở thành đối thủ của hắn.

Tư Không Tuyết hơi kinh ngạc nhìn Vương Song, nàng cũng không ngờ thực lực bây giờ của Vương Song lại cường hãn như vậy, so với mình lúc còn là cảnh giới Siêu Phàm, hắn đâu chỉ mạnh hơn gấp mấy lần!

Đổi thành bản thân lúc còn là Siêu Phàm sơ kỳ, đối mặt với một con linh thú Siêu Phàm đỉnh phong thế này, chắc hẳn sẽ xảy ra một trận đại chiến mới có thể thắng được, đâu giống như vây giờ, chỉ trong một quyền đã đánh đối phương giống như con chó chết!

Vương Song và Tư Không Tuyết tiến vào sơn cốc, đi đến trước cái cây nhỏ màu lục bích,

- Phong Linh Quả này mang sắc xanh có chút đỏ, xem ra đã chín rồi

Trong tay Vương Song xuất hiện một cái hộp ngọc do nguyên lực hóa thành, hái Phong Linh Quả xuống, bỏ vào trong hộp.

- Sư tỷ, Phong Linh Quả này với ta mà nói có chỗ hữu dụng, ta sẽ dùng những vật khác thay thế, hy vọng ngươi giúp ta giữ bí mật.

Vương Song nói với Tư Đồ Tuyết, trong tay hắn xuất hiện Nguyệt Linh Thảo, tản ra một chút Nguyệt Hoa chi sắc.

Tư Không Tuyết gật đầu, quan hệ giữa nàng và Đoạn Thiên Nhai thật sự không tốt đến mức độ này, làm sao có thể vạch trần Vương Song, nàng còn phải cùng Vương Song liên thủ, sao lại để Vương Song bị Đoạn Thiên Nhai nắm thóp được.

Chờ đến khi bọn họ trở về, Đoạn Thiên Nhai đã chờ bọn họ, thấy dáng vẻ Đoạn Thiên Nhai nở nụ cười, Vương Song chỉ nhàn nhạt gật đầu, lấy ra Nguyệt Linh Thảo.

- Nếu sư đệ tìm được, vậy sư đệ cứ cầm đi, chờ đến khi hành trình trong bí cảnh lần này kết thúc lại bắt đầu chia lại.

Đoạn Thiên Nhai không nhận, cười nhẹ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận