Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1205: Đỉnh phong chiến

Cường giả đứng đầu thế giới có ít như vậy, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều kẻ đáng sợ như vậy khiến bọn họ đều bối rối!

Nhưng đáng tiếc những lời này của Thu Ảnh Đồng là vô ích, những người khác làm sao biết được!

- Bọn họ đều có kẻ địch, tại sao căn cứ chúng ta lại không có?

Bỗng nhiên mọi người nghĩ đến một vấn đề, đây cũng không phải là bọn họ thích có địch nhân đánh tới cửa, mà là những cao thủ đứng đầu khác đều bị sinh vật khó hiểu ngăn cản, Vương Song cũng là một trong những cao thủ đứng đầu, sao không tìm thấy hắn!

Vừa dứt lời, một người trong đó có chút khiếp sợ nói:

- Nhìn kìa, đây không phải là thành chủ sao!

Mọi người nghe vậy, đều vội vàng nhìn lại, trên màn hình lớn xuất hiện một hình ảnh, rõ ràng chính là tình hình Vương Song đang chiến đấu với Cass!

Bọn họ đều chấn động, liên tiếp xuất hiện sáu cao thủ đứng đầu, những người này làm sao lại xuất hiện! Vì sao phải chém giết với đám người Vương Song? Tất cả đều làm cho mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu!

- Lúc trước thành chủ nói không cho chúng ta ra ngoài, có phải hắn biết lai lịch của những người này hay không?

Bỗng nhiên, Chương Nghiệp nói.

Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều sáng lên:

- Rất có thể là như thế, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chỉ nhìn thôi sao?

- Ta thấy chỗ chiến đấu của thành chủ chỉ cách căn cứ mấy trăm kilomet, hay là chúng ta cùng nhau ra tay, cùng thành chủ động thủ đánh chết những tên này!

Có người đề nghị.

- Vây giết tên này, cấp chiến đấu thế này đâu phải thứ chúng ta có thể tham gia!

Lý Tân cười khổ một tiếng, cự tuyệt đề nghị này:

- Với trình độ của thành chủ, đâu phải cứ dùng nhân số đắp vào là được, thành chủ cũng sẽ không cho phép chúng ta xen vào!

Thu Ảnh Đồng gật đầu:

- Đúng vậy, hiện tại việc chúng ta cần làm là chờ đợi, ta cũng tin tưởng thực lực của thành chủ, trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, giờ lại có một kẻ thế này đột nhiên xuất hiện, ta không tin còn có thể lật trời!

Mọi người nói chuyện, ngươi một lời, ta một câu, đều vô cùng tin tưởng Vương Song.

- Vút !

Lúc này, một luồng ánh sáng đột nhiên từ bên ngoài ập tới, mọi người giật mình, vội vàng nhìn lại, phát hiện ra là Lục Ma Đằng, thả xuống ba người Tần Mẫn, Lục Ma Đằng lần nữa hóa thành một luồng ánh sáng rồi biến mất, thậm chí còn không có chào hỏi với cùng đám người Triệu Hân!

- Ách, Tần tiểu thư? Các người đây là?

Chu Ảnh mở to hai mắt, nhận ra nữ tử trước mắt, có chút kinh ngạc.

Nghe vậy, đám người Triệu Hân đều híp mắt lại, cẩn thận đánh giá đám người Tần Mẫn đột nhiên xuất hiện, chuyện lúc trước bọn họ cũng mơ hồ nghe nói, nhưng bọn họ cũng không ngốc, trong đó rốt cuộc có nội tình gì, trong lòng bọn họ cũng đều có suy đoán.

Đặc biệt là đám người Lý Tân, Chương Nghiệp, đều là những người đi theo Vương Song sớm nhất, cho nên đối với cái tên Tần Mẫn vẫn có chút quen thuộc. Nghe được Chu Ảnh nói, cũng đều dùng ánh mắt nhìn về phía mấy người này.

- Trên đường đến thành phố Giang Nam, bọn ta gặp một con quái vật, những người khác đều bị giết, ta đến cầu cứu Vương… thành chủ giúp đỡ, và sau đó bọn ta được đưa về đây.

Mọi người nhìn chằm chằm vào Tần Mẫn giống như một hàng hóa, nhưng nàng cũng lấy hết dũng khí, nhanh chóng nói.

Nói xong, nhìn cảnh tượng trên màn hình lớn, ánh mắt sáng ngời:

- Chính là quái vật này!

- Ngươi có biết đây là quái vật gì không?

Nghe vậy, tất cả mọi người đều vội vàng hỏi.

- Không biết.

Tần Mẫn lắc đầu, nàng nào biết được con quái vật này là cái gì.

Tất cả mọi người đều có chút thất vọng, tựa như cũng không muốn biết quái vật này là cái gì! Nhưng đám người Triệu Hân cũng nhận ra Tần Mẫn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, Triệu Hân chậm rãi lấy lại bình tĩnh cho tâm tình có chút kích động của mình, trong lòng lại cười khổ, đây là một nhân vật độc ác!

- Tần tiểu thư, khiến ngươi kinh hãi rồi, may mà ngươi không sao, nếu không, chỉ sợ thành chủ sẽ đau lòng đến chết.

Triệu Hân cười cười tiến lên, kéo cánh tay đối phương, thân thiết nói.

Sắc mặt Chu Ảnh hơi đổi, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

Tất cả mọi người đều mang theo một nụ cười trên khóe miệng nhìn gương mặt hơi biến sắc của Chu Ảnh, cảm thấy hơi buồn cười.

Tiết Ngưng và Tần Phong bên cạnh Tần Mẫn đều ngoan ngoãn đứng yên ở đó, nơi này nhiều căn cứ cao tầng như vậy, bọn họ đứng ở chỗ này, giống như là hai con vịt trà trộn vào bầy thiên nga vậy.

Về phần Tần Mẫn thì lấy dũng khí trao đổi cùng mọi người, sự gò bó và rụt rè trên mặt cũng đều chậm rãi biến mất, cả người trở nên vô cùng tự tin và hào phóng!

Cảnh tượng này bị mọi người nhìn thấy, bọn họ cũng đều âm thầm gật đầu, đây là tán thành Tần Mẫn.

Mọi người không trao đổi nhiều, lại nhìn về phía màn hình khổng lồ kia, phía trên có vài hình ảnh.

Bên ngoài một căn cứ thật lớn, cả người thần chủ đều phát ra ánh sáng vàng rực rỡ giống như một thiên thần, ánh sáng vàng cuồng nộ chói mắt như lửa, khi nắm đấm của hắn rơi xuống, không gian vỡ vụn như tờ giấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận