Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 446: Mời chào thành phố Hoa Tân (2)

Sắc mặt Trương Thiên Khải vô cùng khó coi nhìn Vương Song, dường như không ngờ tới Vương Song lại trắng trợn nói đến chuyện mời chào cao thủ! Mặc dù Lôi Thành đã chết, nhưng Tô Vũ vẫn là người của thành phố Hoa Tân, vẫn là một đại tướng mạnh nhất, sau này về thành phố Hoa Tân vẫn còn rất nhiều nơi muốn dựa vào Tô Vũ! Kết quả Vương Song mời chào Tô Vũ vào lúc này, chuyện này chẳng phải là đang thọc gậy bánh xe bọn họ!

Cố Ngôn và Vân Long và các Tiến Hóa Giả đỉnh tất cả đều giật mình, có chút ngạc nhiên nhìn Vương Song, không hiểu Vương Song muốn làm gì.

Vương Song không để ý đến lời nói của những người khác, nhìn Tô Vũ, mở miệng lần nữa:

- Tô Vũ, thế nào, gia nhập Thiên Chi Thành của ta đi, với thực lực của ngươi, không nên ở chỗ này, nên có một nói lớn mạnh hơn!

- Thiên Chi Thành của ta mặc dù mới thành lập, nhưng không ngừng phát triển, ta tin rằng không lâu sau, vượt qua thành phố Hoa Tân là chuyện đương nhiên! Có điều bây giờ chỉ thiếu người mà thôi.

- Gia nhập Thiên Chi Thành của ta, ngươi không cần lo lắng sẽ bị bán đứng, cũng không cần lo lắng thực lực đề tăng lên sẽ làm ta nghi kỵ hay không. Chuyện duy nhất ngươi phải làm là mạnh lên, trở nên mạnh hơn hiện tại!

Nghe Vương Song nói, sắc mặt của Trương Thiên Khải hoàn toàn thay đổi, lạnh lùng nói:

- Vương Song, ngươi im ngay! Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ta vẫn chưa chết, ngươi lại to gan như vậy chiêu mộ cao thủ của thành phố Hoa Tân bọn ta!

Nói xong, quay đầu Tô Vũ, vội vàng nói:

- Tô Vũ, đừng nghe Vương Song nói vớ vẩn, ngươi là đệ nhất cao thủ của thành phố Hoa Tân chúng ta, mặc dù Lôi Thành bị giết, nhưng ngươi vẫn là người của thành phố Hoa Tân chúng ta, trên người ngươi vẫn phải gánh lấy một phần trách nhiệm!

Biểu cảm của Tô Vũ vẫn cứ đờ đẫn, mặc kệ lời mời chào của Vương Song trước đó, hay là sự thuyết phục hiện tại của Trương Thiên Khải đều không có làm hắn động nhúc nhích, lúc này lại đột nhiên mở miệng.

- Ta đồng ý!

Ầm

Giống như một quả bom nổ, nổi lên vạn đợt sóng lớn, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tô Vũ, có kinh ngạc, có phẫn nộ, thậm chí có người trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, không phải trường hợp cá biệt.

- Tô Vũ, ngươi biết ngươi đang nói gì không, ngươi đang phản bội đó! Bây giờ thành phố Hoa Tân đã là phế tích, chính là lúc cần các ngươi phải nỗ lực, ngươi lại muốn rời khỏi thành phố Hoa Tân, gia nhập Thiên Chi Thành của Vương Song!

Trương Thiên Khải phẫn nộ nói, dường như không thể tin được Tô Vũ lại có thể nói ra lời như vậy!

- Phản bội, các ngươi không phải sớm đã phản bội Tô Vũ sao.

Vương Song ở bên lộ ra ý cười, không nhanh không chậm

- Trải qua tấn công của Zombie, thành phố Hoa Tân của các ngươi bây giờ đã tàn phế, đạn dược, lương thực đều trống không, đúng rồi, còn có hai ngàn người các ngươi hứa với ta, thêm điều kiện 21 sư xuất binh các ngươi hứa với ta, xem ra, hẳn là nhiều hơn so với ta muốn, ta muốn hỏi một câu, căn cứ thành phố Hoa Tân của các người giờ chẳng khác gig phế tích chứ?

- Bây giờ đã là mùa đông, các ngươi thiếu lương thực, thiếu vật tư, càng thiếu vũ khí, có thể gắng gượng qua mùa đông này hay không là một chuyện khác!

- Trương thị trưởng, nếu như ngươi thật sự nghĩ cho căn cứ của các ngươi, nên mang theo những người còn lại đến với Thiên Chi Thành của chúng ta! Đến lúc đó, ta có thể cho ngươi chức vị Phó Thành Chủ, để ngươi có thể phát huy tốt hơn tài năng của ngươi, cũng có thể vì càng nhiều người bình thường làm một số chuyện thực tế!

Trương Thiên khải không ngờ tới Vương Song lại muốn mời chào bản thân, không khỏi cười:

- Nằm mơ, ta cho dù chết, cũng phải chết ở thành phố Hoa Tân, sống chết cùng thành phố Hoa Tân! Ngươi đừng có nằm mơ, ta không ngờ tới Vương Song lại là một tên có dã tâm lang sói như thế, so với Lôi Thành cũng không có gì khác biệt!

- Nhìn thoáng qua có thể biết mọi chuyện, thành chủ ngươi đã như vậy, thủ hạ chắc cũng không khá hơn chút nào, huống chi là ngươi thống trị những người bình thường kia! Chỉ sợ là sống những ngày ăn không no ngủ không yên còn chịu sự ức hiếp của ngươi !

Trương Thiên Khải càng nói càng phẫn nộ, chỉ thiếu chút nữa là chỉ thẳng mặt Vương Song mắng.

Những người khác lẳng lặng nhìn hai người, trên mặt Thu Ảnh Đồng cũng hiện lên tia thất vọng, dường như không ngờ tới Vương Song cũng là loại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của người này.

Vương Song hồn nhiên không thèm để ý, sắc mặt không có chút nào tức giận, nghe Trương Thiên Khải nói lộ ra chút mỉa mai:

- Trương thị trưởng, ngươi đây là tức giận nói bậy hay sao? Người sống sót ở Thiên Chi Thành ta sinh sống như thế nào. Từng người các ngươi đều tìm hiểu rõ ràng như vậy, ngươi lại ở chỗ này ăn nói lung tung.

- Mặc dù Thiên Chi Thành của ta số người không nhiều, nhưng cũng có gần ngàn binh lính, mười mấy Tiến Hóa Giả, càng là có thiên chi thành tường thủ hộ, phòng ngự so với các ngươi đâu chỉ mạnh mấy lần!

- Bây giờ thành phố Hoa Tân của các ngươi bị Zombie công phá, người sống sót cũng không biết bị Zombies đánh giết ít nhiều, lòng dân sớm đã tan rã, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ngươi không tận dụng, còn vọng tưởng khôi phục thành phố Hoa Tân!

- Nếu ta là ngươi, ta đã không còn mặt mũi đảm nhiệm chức Thị Trưởng của Thành phố Hoa Tân!

Lời nói bén nhọn của Vương Song mỗi chữ mỗi câu lọt vào tai của Trương Thiên Khải, khiến cho sắc mặt hắn trắng bệch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận