Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 490: Hô phong hoán vũ!

...

Nghe nhiều tiếng phản đối bên cạnh Trương Lượng, ánh mắt Đàm Long lạnh lùng, đúng là bọn họ không có Vương Song thì vẫn sống tốt, nhưng những kẻ kia đều sống dựa vào bóc lột, chèn ép những dân thường dưới đáy! Mặc dù hắn cũng chẳng phải là người tốt gì, nhưng mà, hắn khinh thường loại hành vi giống như Ma cà rồng hút máu này!

- Mặc dù ta có Thiên Thư, nhưng lực lượng có thể phát huy lại có hạn, hiện tại ngay cả một thế lực nhỏ cũng không quản nổi, có lẽ, gia nhập vào Vương Song là một lựa chọn không tồi!

Đàm Long lẩm bẩm, dường như đã đưa ra quyết định, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Vương Song không biết tình hình ở phía này, sau khi chống lại đòn tấn công của đối thủ, tốc độ của hắn đã phát huy đến cực hạn, toàn bộ bầu trời đều là thân ảnh của hắn, tốc độ gấp gần năm mươi lần người bình thường, ngay cả Thủy Mãng trước mắt cũng không thể nào quấn được thân thể Vương Song, từng đạo kiếm quang, hỏa cầu, phong nhận không ngừng rơi xuống người đối phương, tạo thành sóng to gió lớn trên sông, uy lực thiên biến vạn hóa, đây chính là thực lực nhất giai!

Bên kia Thu Ảnh Đồng cũng không cam lòng yếu thế, tuy rằng không có vũ khí, nhưng bản thân nàng chính là vũ khí mạnh nhất, khải giáp màu đỏ làm nàng nổi bật như là một nữ chiến thần, đứng giữa không trung, mười ngọn hỏa diễm chiến mâu khổng lồ ngang dọc phía sau nàng.

Qua

Thu Ảnh Đồng khẽ quát, một ngọn hỏa diễn chiến mâu xé toạc không khí, sau một tiếng “hô” vang lên, lao về phía Long Quy.

Nhìn ngọn hỏa diễm chiến mâu chỉ bằng một chiếc đũa so với dáng người của nó, trong mắt Long Quy tràn đầy vẻ trào phúng tên nhân loại ngu xuẩn, toàn bộ thân thể lẳng lặng nổi trên mặt nước.

Oanh

Ngọn chiến mâu thứ nhất rơi vào trên người Long Quy, dưới ánh mắt khiếp sợ của Thu Ảnh Đồng, ngoại trừ một chút bùn đất bị đánh bay để lại trên đó vài vệt cháy màu đen ra, thì không để lại cho nó chút thương tổn nào.

- Giết!

Nhìn ánh mắt trào phúng của Long Quy, Thu Ảnh Đồng nghiến răng nghiến lợi, mắt phượng trợn tròn, lần nữa triệu tập chín ngọn chiến mâu còn lại lao thẳng về phía Long Quy có sức phòng ngự vô song này.

- Ta không tin lực phòng ngự của ngươi có thể chống đỡ tất cả công kích!

Thu Ảnh Đồng không dám tin, chín ngọn trường mâu nối thành một hàng, nhìn từ xa giống như một cây trường mâu, trực tiếp hướng về phía đầu của Long Quy!

Oanh, Oanh, Oanh...

Liên tiếp chín đòn công kích giáng xuống đầu Long Quy, đối mặt với một đòn này của Thu Ảnh Đồng, đôi mắt Long Quy vô cùng bình thản.

Ngay khi đòn công kích sắp đến gần, toàn bộ đầu nó rụt vào bên trong thân thể, một lần nữa đòn công kích của Thu Ảnh Đồng lại rơi vào lưng Long Quy, trực tiếp vang lên một tiếng "keng", giống như tiếng thiết chùy đánh vào khối thép.

Đương đương đương

Chín đạo chiến mâu đều bị nghiền nát và tiêu tán, Long Quy vươn đầu ra, nhìn Thu Ảnh Đồng, lần nữa bày ra dáng vẻ khinh bỉ, giống như đang cười nhạo Thu Ảnh Đồng chưa ăn cơm nên không có sức!

Nhưng có thể là do nó nhìn thấy Thu Ảnh Đồng không có tính uy hiếp gì, miệng Long Quy hơi mở ra, một cỗ hàn khí màu trắng phun về phía Thu Ảnh Đồng, bao trùm không gian trong phạm vi mấy chục thước xung quanh nàng.

- Lạnh quá!

Hàn khí còn chưa rơi xuống người, Thu Ảnh Đồng đã cảm giác được một cỗ hàn khí khủng bố đáng sợ khác rơi vào trên người nàng. Nàng lập tức hiểu được, đây là hàn khí Huyền Băng của con Long Quy này, Thu Ảnh Đồng không dám khinh thường, kỹ năng của thú biến dị nhất giai phải khủng bố cỡ nào, nàng thật sự không muốn lấy thân mình ra thử.

Hai cánh dang rộng, muốn bay ra ngoài, nhưng dường như Long Quy cảm nhận được động tác của Thu Ảnh Đồng, trong nháy mắt, tốc độ hàn khí tăng vọt, trực tiếp bao phủ Thu Ảnh Đồng ở bên trong.

  

……

Bên kia, Vương Song vẻ mặt nghiêm trọng chịu đựng đòn công kích của Thủy Mãng, vươn hai tay, chậm rãi đẩy ra, trong tay xuất hiện một đoàn hỏa diễm to bằng nắm tay, Vương Song không ném nó ra ngoài, mà không ngừng rót lực lượng hỏa diễm vào trong đó, hỏa diễm dần dần chuyển từ đỏ thành lam nhạt, sau đó lại hóa thành màu lam đậm, màu sắc thay đổi, trên trán Vương Song cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Oanh

Theo tiếng vang, hỏa cầu dừng lại ở lam tử sắc, lam đến cực hạn, thậm chí lộ ra từng vệt tử sắc. Một vệt tử sắc bị giam trong hỏa cầu lớn bằng nắm tay, phía trên hỏa cầu, có thể nhìn thấy không khí bị bóp méo, nhiệt độ khủng bố có thể thiêu đốt vạn vật, dù cách nhau mấy chục thước, cũng đủ làm cho Thủy Mãng phải nghiêm túc nhìn hỏa cầu trong tay Vương Song.

- Hủy Diệt Hỏa Cầu!

Vương Song khẽ quát, dùng hai tay đẩy lên, Hủy Diệt Hỏa Cầu to bằng nắm tay giống như say rượu bay về phía Thủy Mãng, tốc độ không nhanh, thậm chí mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, Thủy Mãng muốn tránh, nhưng nó phát hiện, nó không thể di chuyển, dường như không gian xung quanh đều bị ngưng đọng, chỉ có thể trơ mắt, bất lực nhìn hỏa cầu này rơi xuống người nó.

Gầm

Gầm một tiếng to, đuôi Thủy Mãng vỗ mạnh, tạo ra sóng lớn ngập trời, vô số bọt nước bắn tung tóe, tạo thành một cái hộ thuẫn bằng nước chắn trước mặt nó, toàn thân giống như pha lê, có thể nhìn thấy rõ Thủy Mãng ở phía sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận