Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1471: Tứ Đại Tông Môn!

Cố Hồng Y vốn đang vô cùng khiếp sợ, bị lời nói của Thạch Nghị làm cho bừng tinh, sau đó kịp thời phản ứng, nàng biết thời gian cấp bách, lúc này, , bị Thạch Nghị lời nói cho bừng tỉnh, theo sau chính là kịp phản ứng, không kịp nói cái gì, nàng biết thời gian khẩn cấp, lúc này là lúc đám người Đoạn Thiên Nhai rời đi, nàng nhất định phải dẫn theo Vương Song mau chóng đến đó.

Nói xong, nàng không kịp giải thích với Vương Song, đã lôi kéo Vương Song hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến Thanh Nguyên Phong.

Thấy hai người biến mất, Thạch Nghị cùng Chu Càn liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra ý cười.

- Sư huynh, ngươi cảm giác được sao?

Thạch Nghị nói.

- Linh hồn viên mãn, hẳn là có thể so với Hóa Thần cường giả, tu vi cũng là đạt đến cảnh giới Siêu Phàm, ta nghĩ, thực lực hiện tại của hắn hẳn là hiện tại hắn thực lực đoán chừng Hóa Thần cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Chu Càn chậm rãi mở miệng, trong mắt có chút kinh ngạc.

- Hiện tại, thực lực của tên nhóc này e rằng các đỉnh phong cùng cấp, trong toàn bộ tinh vực, chưa chắc có người có thể thắng được hắn!

- Những bí thuật kia của ngươi…

Ánh mắt Thạch Nghị chợt lóe lên chút nghi hoặc.

- Ta đã cho hắn, còn chuyện có thể học được hay không, đó là chuyện của hắn!

Khóe miệng Chu Càn có chú ý cười, ngữ khí vô cùng thản nhiên.

...

Ở Thanh Nguyên Phong, Thanh Nguyên Tử đang cổ vũ mọi người, khiến sĩ khí của mọi người được nâng lên, nhìn chiến ý của mọi người được dâng cao, Thanh Nguyên Tử nói lời sau cùng.

- Các đệ tử Thanh Nguyên Tông ta, tương lai của Thanh Nguyên Tông thuộc về các ngươi, các ngươi đều là niềm kiêu ngạo của Thanh Nguyên Tông, đám tiền bối bọn ta từng dùng máu tươi để có được lãnh thổ lớn mạnh này, ta không hy vọng vinh quang của Thanh Nguyên Tông biến mất trong tay ta!

- Lần này Tứ Đại Tông Môn Chi Tranh, sinh tử không hạn, ta hy vọng các ngươi không ném đi mặt mũi của Thanh Nguyên Tông, không được e ngại bất kỳ hậu quả gì, dù có chọc thủng trời, cũng có tông môn chống đỡ cho các ngươi!

- Các ngươi, nên xuất phát...

Thanh Nguyên Tử nhàn nhạt nói, thanh âm vang vọng đất trời, mọi người ở trong tông môn đều có thể nghe rõ ràng.

- Vút

Lúc này, âm thanh xé gió vang lên, khiến mọi người chuẩn bị xuất phát đều sửng sốt, lập tức các cường giả nhìn sang, hai thân ảnh đáp xuống, một là Cố Hồng Y, một người khác là Vương Song.

Hai người đáp xuống, đứng ở trong quảng trường, thanh âm của Vương Song nhàn nhạt vang lên,

Vương Song bái kiến chưởng giáo, các vị phong chủ, trưởng lão, đệ tử đến chậm, xin hãy tha lỗi.

- Ngươi tỉnh lại rồi

Lôi Càn hơi kinh ngạc nhìn Vương Song, đôi mắt như ngọn lửa, như muốn nhìn thấu cả người Vương Song từ trên xuống dưới.

- Đến liền tốt, nếu trễ hơn chút nữa, e rằng đám người Lôi sư đệ phải đi rồi!

Ánh mắt của Thanh Nguyên Tử sâu thẳm như đại dương, cẩn thận quan sát Vương Song một chút, sau đó nhàn nhạt lên tiếng.

- Được rồi, nếu đã đến, vậy thì vào hàng đi, còn hành động cụ thể thế nào, thì để Hồng Y nói với ngươi một chút, dù sao thực lực của Hồng Y mấy năm nay cũng tăng lên rất nhanh, cũng đủ tư cách tham gia thịnh hội lần này!

Thanh Nguyên Tử chỉ cần dăm ba câu đã giải quyết xong chuyện này.

Cố Hồng Y biến sắc, biến đến vô cùng khổ sở, nàng không ngờ sẽ tham gia thịnh hội lần này, trước đó đều tránh né ở bên trong Vô Danh Phong, không ngờ lần này vẫn không thể thoát được, nhìn nụ cười chế nhạo của Lôi Càn, Cố Hồng Y đành cười khổ.

Nhưng mà, cuối cùng, Vương Song và Cố Hồng Y đều là tiến vào đội ngũ đệ tử của Thanh Nguyên Tông. Lúc Vương Song đi qua Đoạn Thiên Nhai, Đoạn Thiên Nhai lạnh lùng liếc Vương Song một cái, hắn là đệ tử của Lạc Tinh Phong, trước đó giữa Lạc Tinh Phong và Vương Song có thù oán lớn như vậy, bây giờ Vương Song đi qua, hắn thậm chí còn muốn đánh tới, nhưng nơi này không phải nơi để ra tay, Đoạn Thiên Nhai cũng không dám!

Sở Vân Phàm và Ngân Phong đều cười cười gật đầu cười với Vương Song, thái độ xem như không tệ.

Cuối cùng, Vương Song đứng ở bên cạnh ba người Tần Phong, Lý Thuần Kiếm, ba người đều cười gật đầu, Tần Phong còn cười chào hỏi với Vương Song,

- Sư đệ, lâu rồi không gặp, xem ra mấy năm này tu vi của ngươi lại tăng lên một bậc, có cơ hội chúng ta luận bàn một chút.

- Tần sư huynh quá khen...

Vương Song cười khổ một tiếng.

- Ta có thể cảm nhận một cỗ uy hiếp cực mạnh từ trên người ngươi, thậm chí cỗ uy hiếp này còn mãnh liệt hơn cả Tần Phong!

Lý Thuần Kiếm nhìn Vương Song, có chút chấn động nói.

- Xem ra mấy năm nay không gặp, tu vi của ngươi thật sự tăng rất nhanh!

Tư Không Tuyết ở một bên cũng đồng ý.

Vương Song chào hỏi với mọi người, sau đó lại trầm mặc.

- Sư huynh, bọn ta đi đây.

Lôi Càn nhìn Thanh Nguyên Tử, vung tay lên, một tòa trận đài Huyền Ngọc xuất hiện, tản ra thần quang, hư không đều chấn động.

Nhãn thần của Vương Song ngưng tụ, trận đài này có thể di động, còn trân quý hơn cả thiên tài địa bảo, không ngờ Lôi Càn cũng sẽ có một cái.

- Đây là tư nguyên chiến lược của tông môn, bình thường chỉ có phong chủ mới có được.

Cố Hồng Y ở một bên nhỏ giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận