Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1199: Tần Mẫn gặp nạn!

Nhưng vào lúc này, Vương Song lại có một cảm giác khác, giống như bước vào một vương quốc màu vàng.

Hắn dường như đang ở trong một không gian màu vàng kim, vô số điểm sáng màu vàng kim giống như hạt mưa rơi vào trên người hắn, sau đó, Vương Song cảm giác mình như được mở ra Trí Tuệ Chi Môn, vô số làn sóng giác ngộ tràn về phía hắn, đều là đủ loại áo nghĩa có liên quan tới điểm tinh!

Theo sự lĩnh ngộ của hắn, trong không gian này xuất hiện một đóa hoa sen vàng, hoa sen chậm rãi bao vây lấy Vương Song, Vương Song giống như một cái nụ hoa bị bao trùm ở bên trong.

Trong không gian tối tăm trống rỗng, chỉ có một đạo lưu tinh vụt qua, loé lên rồi biến mất, không có dấu vết cố định.

Nếu như không dùng Tam Sinh Quả, Vương Song cũng không có khả năng lĩnh ngộ được loại thần thông này, cho dù tư chất của hắn đã thăng cấp nhị giai, nhìn đạo lưu tinh thoáng qua rồi biến mất này, giống như bị một tầng băng gạc ngăn cách, có luôn có cảm giác xa cách.

Nhưng mà, bây giờ Vương Song nhìn lại, giống như là vén tầng ngăn cách này lên, trực tiếp khiến Vương Song nhìn rõ ràng bản chất của lưu tinh!

- Thì ra là thế!

Vương Song kích động lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một tia say mê, giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất thế gian,

Vô số lĩnh ngộ xuất hiện giống như thác lũ, tất cả các loại linh cảm đều liên quan tới điểm lưu tinh chỉ, vào lúc này, Vương Song cảm thấy trí tuệ của mình đã đạt đến đỉnh phong!

Trước mắt hắn, tất cả thiên thạch dường như đều biến mất, chỉ để lại dấu vết của Đạo Đạo vô hình, cho Vương Song thấy một loại quỹ đạo kỳ dị cực kỳ thần bí của pháp tắc!

- Đúng vậy, cái môn thần thông này là cấp bậc Tôn Giả, là những thứ khi Tôn Giả lĩnh ngộ Đạo đến cực hạn tạo thành, bên trong ẩn chứa Đạo của bọn hắn!

- Mà ta lĩnh ngộ thần thông của bọn hắn, cũng giống như tìm hiểu Đạo của bọn hắn!

- Điểm tinh chỉ sao, dùng thân thể của mình biến thành tinh không, một ngón tay của ta là Thiên Uy!

- ...

Hai mắt Vương Song càng ngày càng sáng, giống như hai mặt trời nhỏ, hoàn toàn chìm vào trong đó, tựa như đã quên đi tất cả.

Tiểu Không trợn tròn hai mắt, nhìn bóng dáng Vương Song dần dần biến mất, thoáng qua tựa hư vô, sắc mặt biến đổi, trợn to hai mắt nói:

- Chuyện gì xảy ra!

Tiểu Không vội vàng tiến lên, muốn biết trong cơ thể Vương Sảng xảy ra chuyện gì, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù khí tức của Vương Sảng theo cảm ứng của nó giảm xuống, nhưng cũng không có hoàn toàn biến mất, giống như ngọn đèn trước gió, đung đưa theo từng đợt.

- Cái tên này!

Tiểu Không lắc đầu, biết Vương Song nhất định đã ý thức được cái gì! Không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời, phảng phất nhìn thấy phi thuyền của đối phương, thở dài nói:

- Vương tiểu tử, lần này ta thật sự chỉ có thể dựa vào ngươi, ta đã cảm nhận được khí tức của bọn họ sắp tới, đều không có nhân vật nào đơn giản, các ngươi tuy rằng đạt được bảo vật và truyền thừa của Phong Cực tiểu tử, nhưng còn không có hoàn toàn nắm giữ, đối mặt những này đại nhân vật tàn nhẫn trong vũ trụ, có lẽ là lành ít dữ nhiều!

- Một khi ngươi không thể ngăn cản, ta, ta thật sự chỉ có thể rời khỏi tinh cầu này!

….

Mà ngay khi Vương Song đang nghiêm túc lĩnh ngộ, một đoàn xe cách căn cứ thành phố Giang Nam hơn mấy trăm dặm, đoàn xe này chỉ có bốn chiếc xe, ba chiếc xe ngoài cùng đều là xe địa hình cải tiến, tất cả đều có tấm sắt dày! Bên trong mỗi chiếc xe đều có vô số vệ sĩ, mỗi người đều là khí chất sắc bén, bách chiến tinh nhuệ!

Ở giữa là một chiếc ô tô màu đỏ, nhìn vô cùng tinh xảo.

Trong xe, Tần Mẫn và Tiết Ngưng ngồi ở hàng sau, hai người họ cũng không biết đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng vang lên tiếng đùa giỡn.

Phía trước, Tần Phong có chút bất đắc dĩ nhìn Tần Mẫn, lần này Tần Mẫn quyết định tới thành phố Giang Nam, Tần Chính Nghĩa vô cùng hưng phấn, trực tiếp phái hắn đi hộ tống, Tần Phong cũng có chút cạn lời.

Bây giờ, Zombie và biến dị thú ở Hoa quốc gần như đều bị giết chết, trên đường làm gì có nguy hiểm, thế mà còn phái chính mình, một vị tiến hóa giả nhất giai đi theo!

Chẳng qua, Tần Phong cũng chỉ oán thầm đôi chút, đối với Tần Mẫn, hắn cũng rất yêu thích Tần Mẫn, trước khi tận thế, hắn và Tần Chính Nghĩa là bạn tốt, có thể nói Tần Chính Nghĩa là người hắn tín nhiệm nhất, có lẽ bởi vì bọn họ có cùng họ đi!

- A Ngưng, ngươi nói ta tới thành phố Giang Nam, nên làm gì để tiếp cận cái tên này?

Tần Mẫn thấp giọng hỏi, sau đó cẩn thận liếc nhìn Tần Phong phía trước, tựa như sợ Tần Phong sẽ nghe thấy.

Trong lòng Tần Phong cười thầm, với năng lực nhỏ bé của ngươi, cho dù hạ giọng nhỏ gấp mười lần, ta đều có thể nghe rõ ràng.

- Yên tâm đi, ngươi đã quên đám người trước đó xuất hiện ở thành phố Thịnh Hải kia sao, bọn họ cũng có địa vị rất cao ở thành phố Giang Nam, tiến vào căn cứ, chuyện gì cũng không cần lo lắng, bọn họ đương nhiên sẽ giúp ngươi!

Tiết Ngưng yên lặng an ủi Tần Mẫn đang sợ hãi, thật ra bản thân nàng cũng có chút hoảng sợ, nhưng nghĩ đến trách nhiệm của mình, vẫn lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận