Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2142: Đao ý chín tấc rung chuyển thiên địa (2)

Ngoại giới, Vương Song chậm rãi mở to mắt, nhìn phía trước, Mục Thiên Ca đang lẳng lặng mà nhìn hắn.

- Đao ý chín tấc, tràn đầy khí tức luân hồi, ý cảnh như thế này, so với ta năm đó còn càng mạnh hơn.

Mục Thiên Ca chậm rãi mở miệng, trong mắt lại hiện lên một vòng tán thưởng:

- Không sai, có thể chống lại dụ hoặc, lấy cảm ngộ của bản tọa mà mài dũa, không ngừng ma luyện đao ý thuộc về mình, loại tâm cảnh này, tương lai trên đao đạo mới có thể đi càng xa!

- Đa tạ tiền bối truyền thừa!

Vương Song đứng dậy, cúi đầu thật sâu, chỉ có tự mình biết, một lần này, thu hoạch của mình rốt cuộc lớn bao nhiêu, hoàn toàn là thoát thai hoán cốt, nếu như nói trước đó bản thân bộc phát toàn bộ chiến lực, có thể so sánh với Tôn giả trung cấp của cảnh giới tôn giả lục trọng, nhưng bây giờ, Vương Song tự tin, dù cho là tôn giả cao cũng, cũng sẽ không phải là đối thủ của mình.

Tất cả những thứ này, tất cả thuộc về công truyền thừa của đối phương, nếu không phải là cảm ngộ vô tận của Đao Thánh, đao ý của bản thân muốn đạt đến chín tấc, thời gian phải cần đến ngàn năm!

- Đao ý chín tấc đại thành, tiếp theo chính là đột phá cảnh giới tôn giả, cảnh giới tôn giả nói thì dễ dàng, cũng dễ dàng, nói không dễ, cũng không dễ, cần ngộ ra một quy tắc, nắm vững một trật tự thần liên, đương nhiên, ngươi bây giờ, cho dù tôn giả cao cấp cũng không phải là đối thủ của ngươi, đây chẳng qua chỉ là lấy lực phá đạo mà thôi.

Mục Thiên Ca chậm rãi mở miệng nói:

- Phổ thông tôn giả chiến đấu, liều mạng nắm giữ trật tự quy tắc, cũng có thể cảm ngộ được vũ trụ.

- Trên đao đạo ngươi cảm ngộ cực sâu, hơn nữa được thiên địa ban cho thần thông, có thể thử nghiệm luân hồi quy tắc, đây là quy tắc mạnh nhất trong vũ trụ, từ một quy tắc này bước vào tôn giả, tương lai một khi đạt tới tôn giả cực hạn, cho dù không thành thánh, cùng tầm với thánh giả, cũng có lực đánh một trận!

Vương Song yên lặng gật đầu, đối phương thân là thanh giả đỉnh cao nhất, gần như sắp đi vào nhân vật cái thế Đế cảnh, kinh nghiệm đương nhiên so với bản thân phong phú hơn nhiều, nói lên đề nghị chắc chắn là thích hợp với mình nhất.

Cũng chỉ có như vậy mới có thể đi đến cuối trên đao đạo, có thể chỉ điểm hắn.

- Truyền thừa của ta ngươi đã giành được, cũng nên đi rồi, vừa rồi ta phát giác được một tia khí tức quen thuộc trên người ngươi, ngươi đã từng chiếm được một môn đao pháp chí cường sao?

Nghe được lời nói của Mục Thiên Ca, Vương Song sững sờ, ngay sau đó tâm tư nhanh như tia chớp lưu chuyển, dường như nghĩ tới điều gì, tâm niệm vừa động, trước mắt quang ảnh biến hóa, hiện ra một cảnh tượng.

Đó là cảnh tượng một cao thủ vô thượng một đao tung ra, chém vỡ 3000 giới khủng bố.

- Quả nhiên là hắn, tiểu gia hỏa này không khiến ta thất vọng.

Thấy thế, ánh mắt Mục Thiên Ca sáng lên, mỉm cười, nhẹ giọng tự nói.

- Ách, tiền bối quen biết hắn sao?

Vương Song nghe vậy, tò mò hỏi.

Đối với đao pháp chí cường này, lúc trước Vương Song muốn học tập, lại không thể thừa nhận uy lực như vậy, bây giờ đương nhiên có thể tu hành, chỉ là không nghĩ đến chủ nhân của môn đao pháp kia dường như có liên quan đến Mục Thiên Ca.

- Không sai, hắn gọi là Phong Vô Địch, lúc trước là ta bảo hắn lấy cái tên này, chính là hi vọng có 1 ngày hắn có thể vô địch tinh hà.

Mục Thiên Ca mỉm cười, nói ra bí mật:

- Lúc đầu ta chỉ truyền cho hắn một môn Bá Đao Quyết, chính ta đều cũng không thôi diễn quá nhiều, không nghĩ tới hắn vậy mà thật có thể thành thánh, hơn nữa còn không phải là thánh giả bình thường.

Vương Song cảm giác được tê cả da đầu, cảm giác được nhất mạch của Mục Thiên Ca thật sự khủng bố, sư tôn đoán chừng là tồn tại Đế cấp, bản thân Mục Thiên Ca càng không cần phải nói, chỉ thiếu chút nữa đã tấn thăng đến Đế giả rồi.

Dạy bảo đồ đệ cũng khủng bố, lại là một thánh giả, còn không phải là Thánh giả thông thường, một tông môn tam thánh giả, nếu như đều sống sót, sợ rằng sẽ sẽ trở thành đệ nhất thế lực trong thiên hạ!

- Hắn hẳn là ở trung ương tinh vực, đây là ấn ký của ta, nếu như gặp phải nguy hiểm, có thể đi tìm hắn, mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng có lẽ tiểu gia hỏa kia vẫn nhận ra ta.

Mục Thiên Ca vung tay lên, một tấm ngọc đao xuất hiện trong tay Vương Song, phía trên khắc hoạ lấy một chữ “thiên”.

Thu hồi ngọc đao, Vương Song nghiêm túc gật đầu.

- Được rồi, ngươi còn có nghi hoặc gì đều hỏi được rồi lần này về sau, tia ý niệm này của ta sẽ hoàn toàn biến mất.

Mục Thiên Ca nhìn Vương Song, nhẹ giọng tự nói.

Nghe vậy, thần sắc Vương Song trở nên hết sức ngưng trọng, trầm giọng hỏi:

- Tiền bối, chẳng lẽ ngươi không có cách nào sống lại sao? Lúc trước sư tôn ngài xuất thủ, cũng không thể giúp ngươi ngăn cản một kích trí mạng sao?

- Sư tôn tuy mạnh, nhưng chung quy không phải thuộc về thời đại này, tiêu diệt ta là thủ lĩnh của Dị Vực, vạn Thánh chi vương, tồn tại vô số năm!

Mục Thiên Ca thở dài:

- Nếu như không phải sư tôn xuất thủ, ta ngay cả một tia ý niệm cũng không thể thoát ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận