Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 591: Viếng thăm (2)

Lão Tôn nghe vậy, vội vàng nói, hắn là Tiến Hoá Giả bởi vậy hiểu được thực lực của Tiến Hoá Giả, mỗi bậc một trọng thiên, căn cứ vào hơi thở trên ngọn lửa này, đoán chừng thực lực của đối phương ít nhất cũng là đỉnh phong cấp tám, thậm chí cũng có thể là cấp chín!

Nguỵ Nhiên khoát tay, cười tủm tỉm nói:

- Không sao đâu, nếu đối phương ra tay với Hoàng Cường, khẳng định là do hắn đã đắc tội với đối phương, một khi đã như vậy thì ta nên có chút thành ý mới có thể cho người ta được công đạo!

- Nguỵ thiếu, ngươi…… Ặc…… Ặc……

Hoàng Cường giật mình, có chút khó hiểu hỏi, nhưng không đợi hắn nói ra miệng, một chiếc dao găm đã xẹt qua cổ của hắn, phía sau hắn, nữ tử bên cạnh Nguỵ Nhiên nhẹ nhàng chà lau con dao găm, mỉm cười với Ngụy Nhiên.

Hoàng Cường che cổ, không dám tin nhìn Nguỵ Nhiên, không thể tin được chủ nhân của mình lại muốn xử lý mình.

- Đúng là đồ không có mắt, khiến ta chọc phải một cường giả như vậy, còn dám bảo ta báo thù cho ngươi!

Nguỵ Nhiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, có thể được lão Tôn nói là cường giả chỉ sợ còn mạnh hơn cả vị kia bên cạnh phụ thân của mình, bây giờ là lúc bản thân đang cần người, tên này lại chọc phải một cường giả như vậy, thủ hạ thế này cũng không cần dùng!

- Khiêng ra ngoài!

Nguỵ Nhiên lạnh lùng nói, mấy người còn lại đều hoảng sợ nhìn Nguỵ Nhiên, nghe hắn nói như vậy, lập tức nhanh chóng khiêng thi thể Hoàng Cường, chạy như điên ra bên ngoài, sợ bị gọi lại.

- Ha ha, Mộng Nhi, đi điều tra người này, xem hiện tại hắn đang ở đâu, tin tức phải chính xác, càng nhiều càng tốt!

Nguỵ Nhiên phân phó nữ tử bên cạnh.

Nữ tử được gọi là Mộng Nhi tươi cười rạng rỡ, âm thanh giống như u lan trong không cốc.

- Vâng, công tử!

……

Mà Vương Song còn không biết bản thân đã bị người để mắt tới, sau khi chúc mừng sinh nhật cho Manh Manh xong, tất cả mọi người rời đi, Manh Manh và Đồng Vũ dường như cho Vương Song một kinh hỉ, một người mặc một thân váy ngắn màu trắng, mà Đồng Vũ thay một bộ đồng phục OL, nhìn qua lại càng thêm cảm giác sang chảnh cùng kiêu sa.

- Ca ca tốt, Manh Manh đẹp không?

Bạch Manh Manh nhìn Vương Song, thở khí nóng vào bên tai Vương Song, miệng cười khẽ, không ngừng khiêu khích Vương Song, Đồng Vũ thì vuốt đôi chân trắng thon dài của mình, mị nhãn như tơ nhìn Vương Song.

- Hai tiểu yêu tinh!

Ánh mắt Vương Song trở nên tối lại, mạnh mẽ ôm hai người lên, đi vào bên trong phòng ngủ, chỉ nghe thấy tiếng bọn họ cười yêu kiều, âm thanh “Xoẹt xoẹt” vang lên, quần áo trên người bọn họ dưới sức mạnh khủng bố trở thành những miếng nhỏ.

- ……

Tức khắc, xuân sắc đầy phòng, chỉ còn lại âm thanh nguyên thuỷ nhất của nhân loại.

Mấy ngày tiếp theo, Đồng Vũ cùng Bạch Manh Manh mỗi ngày đều ở bên cạnh với Vương Song, nấu cơm, ăn cơm, ngủ, gần như trở thành việc chính, Vương Song cảm giác suy nghĩ hỗn độn bên trong đầu mình càng ngày càng lớn lên, làm thế nào cũng không thể áp chế xuống, một suy nghĩ huỷ diệt tất cả luôn tràn ngập trong đầu hắn.

……

- Lão công, ngươi làm sao vậy? Bị bệnh rồi sao?

Đồng Vũ có chút lo lắng hỏi.

Bạch Manh Manh ở một bên vô cùng hưởng thụ, giống như một con bạch tuộc ôm chặt lấy Vương Song.

Màu đen trong mắt Vương Song tiêu tán, nhưng vẫn còn xót lại một ít, hắn miễn cưỡng ngăn chặn xúc động trong lòng, nghe được Đồng Vũ nói, trầm tư một chút, quay đầu cười với nàng.

- Không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách giải quyết!

- Nếu có bệnh thì chúng ta phải đi khám bác sĩ!

Đồng Vũ lắc đầu, có chút quan tâm hỏi, hiện tại Vương Song chính là chỗ dựa duy nhất của bọn họ, nếu Vương Song xuất hiện vấn đề, như vậy hai người bọn họ chắc chắn không thể sống tốt.

- Lão công, ngươi không thể xảy ra chuyện được!

Bạch Manh Manh nhỏ giọng nói bên tai Vương Song, hiện tại bọn họ đều dựa vào Vương Song, đương nhiên là không hy vọng Vương Song gặp chuyện không may.

- Được rồi, các ngươi đừng lo lắng, ta không có việc gì đâu.

Vương Song xoa đầu hai người, cười nhạt nói, tuy không biết có chuyện gì nhưng Vương Song cảm giác được nhờ bản thân điên cuồng mấy ngày nay, loại suy nghĩ này ở trong đầu của mình mơ hồ giảm đi một chút, nhìn qua rất nhiều nguyên nhân là bởi vì loại suy nghĩ này có rất nhiều trong đầu, nhất thời tiêu hoá không hết.

- Chẳng lẽ chỉ có cách này mới có thể giảm đi sao?

Vương Song thì thào tự nói.

- Ầm ầm ầm

Từng tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, Vương Song nhíu màu:

- Là ai vậy? Bằng hữu của các ngươi?

Hai người bọn họ cũng có chút nghi hoặc, Bạch Manh Manh vội vàng mặc quần áo, đầu tóc rối tung đi mở cửa.

- Ặc, ngươi là?

Nhìn ba người ngoài cửa, Bạch Manh Manh nghi hoặc hỏi.

Nguỵ Nhiên nhìn Bạch Manh Manh mở cửa, ánh mắt lộ ra một chút ánh sáng, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to đáng yêu, kết hợp với đầu tóc có chút rối, cùng với chút ửng hồng trên mặt, có vẻ vô cùng đáng yêu.

Nhưng hắn không phải loại người gặp mỹ nữ thì đi không được, huống chi nữ nhân này có thể là nữ nhân của người kia, hắn biết hôm nay còn phải làm chuyện quan trọng hơn, cho nên lộ ra tươi cười phong độ, mở miệng nói:

- Vị mỹ nữ này, xin chào, ta là Nguỵ Nhiên, tới đây để tìm Vương tiên sinh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận