Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 112: Gặp người sống sót!

Grào! Grào! Grào!

Từng tiếng gào phẫn nộ vang lên, bọn Zombie nhìn thân hình đang nhanh chóng biến mất của Vương Song, cực kỳ tức giận, điên cuồng đuổi theo. Nhưng trước vận tốc nhanh gấp 8 lần tốc độ cực hạn, chỉ có Tốc Độ Hình Zombie cấp ba miễn cưỡng mới có thể theo kịp. Nhưng nó cũng nhanh chóng bị Vương Song bỏ xa ở đằng sau, chỉ có thể không cam lòng ngước lên bầu trời tru lên một cách giận dữ.

Tới một cái hẻm nhỏ vắng vẻ không người, Vương Song mới mang chùm ánh sáng bạc ra xem. Chỉ thấy bên trong chùm ánh sáng bạc, có một cái nhẫn nhỏ tinh xảo cổ xưa đang lặng lẽ trôi nổi. Nhẫn có vẻ hơi cũ kỹ, phía trên khắc những hoa văn hắn không hiểu được ý nghĩa, màu bạc lấp lánh, có vẻ như làm bằng bạc thuần nguyên chất.

- Giới chỉ?

Vương Song có hơi nghi hoặc, thậm chí trong lòng có hơi thất vọng. Hắn còn tưởng là sách kỹ năng gì cơ đấy. Hoá ra lại là một Giới chỉ chẳng biết có tác dụng gì. Hắn lại không kết hôn, cần cái này làm gì cơ chứ?

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Vương Song vẫn nghiên cứu một lát. Kết quả khiến hắn há hốc miệng, thích ý không cách nào giấu được hiện lên nơi đáy mắt, hắn hận không thể ngửa mặt lên trời cười to một phen.

Bởi vì kết quả thăm dò cho Vương Song thấy mấy chữ:

Trữ Vật Giới Chỉ.

Sau khi Mạt Thế xảy ra, Vương Song vẫn luôn chiến đấu để sinh tồn. Nhưng đây cũng chỉ là việc thứ yếu thôi, phiền toái lớn nhất chính là vấn đề mang theo vật tư bằng cách nào. Bọn họ nhiều người như vậy, chỉ đồ ăn tiêu hao mỗi ngày thôi đã là một khối lượng không hề nhỏ. Có thể dùng xe chở, nhưng trong hoàn cảnh Mạt Thế như thế này, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm khiến cho bọn họ phải bỏ xe mà chạy. Số vật tư phải bỏ lại càng không cần phải nói, nhiều vô số kể, chỉ có mang theo một phần nhỏ.

Cho nên Vương Song thường xuyên nghĩ đến nếu như có thể có một cái gì đó giúp mình có thể tùy thân mang theo một số lượng lớn vật tư thì tốt rồi. Không ngờ rằng ông trời cứ như nghe được khát vọng nội tâm của hắn, thật sự cho hắn một Trữ Vật giới chỉ trong truyền thuyết mới xuất hiện.

Không kịp nghĩ quá nhiều, Vương Song nhanh chóng đeo Trữ Vật giới chỉ lên ngón tay trỏ bên trái, vừa vặn. Vương Song tra xét thấy không gian trong giới chỉ như một cái hộp hình lập phương, các cạnh đều 10 mét. Hay nói cách khác, không gian trong giới chỉ là 1000 mét khối, quả thực là một kho hàng nhỏ.

Vương Song vô cùng hưng phấn. Về sau các loại vật tư, súng ống, tất cả đều có thể để vào trong Trữ Vật giới chỉ này. Như vậy khi dùng chỉ cần nghĩ đến là có thể lấy đồ vật đó ra, thuận tiện hơn bất cứ thứ phương tiện chuyên chở nào.

Nhìn vũ khí trong tay mình, Vương Song vui vẻ ra mặt. Thử thử suy nghĩ thu hồi vũ khí vào trong Trữ Vật giới chỉ. “Vù!” một tiếng, Vũ Khí cấp ba biến mất. Vương Song lại vội vàng dùng tinh thần lực nhìn vào trong giới chỉ, thanh Đường đao màu trắng bạc của hắn đã lẳng lặng nằm trong đó, trở thành vật phẩm duy nhất trong không gian.

- Ra ngoài!

Vương Song có một ý nghĩ, trong lòng trực tiếp nghĩ muốn lấy vũ khí ra, nào ngờ chỉ vừa mới nghĩ thôi thì thanh Đường đao lại một lần nữa xuất hiện trong tay hắn.

- Thử xem các đồ vật khác xem sao!

Vương Song nhìn một chiếc xe bị vứt đi bên cạnh, ánh mắt sáng ngời. Nhắm giới chỉ về phía xe, thầm niệm trong lòng: “Thu!”. Chiếc xe nháy mắt biến mất, sau đó lại nhanh chóng xuất hiện. Cứ như vậy thử thật nhiều lần với các đồ vật xung quanh, Vương Song đã biết được cách dùng Trữ Vật giới chỉ cùng hạn chế của nó.

Chỉ cần nhắm ngay vào một vật nào đó, trong lòng mặc niệm là có thể thu vào trong giới chỉ. Nhưng thể tích vật muốn chứa đựng không thể quá dung tích của Trữ Vật giới chỉ. Hơn nữa, đó không thể là vật sống. Vương Song còn phát hiện, muốn thu thứ gì đó thì nó phải nằm ở phạm vi quanh hắn 3 mét, nếu không cũng không thể thu vào được.

Tuy rằng có rất nhiều hạn chế, nhưng đây là một bảo vật, hạn chế cũng không cách nào phủ nhận được sự thuận tiện của nó với Vương Song bây giờ. Vương Song có được món bảo vật này như mãnh hổ được cởi trói. Dù có gặp nguy hiểm đi chăng nữa, bị nhốt ở một nơi thật lâu, thì hắn cũng có thể dựa vào vật tư tích trữ trong giới chỉ để sống sót!

- Ha Ha! Không nghĩ tới vận may của ta cũng không tệ lắm, đúng là buồn ngủ có người mang đến gối đầu.

Vương Song vui vẻ nghĩ. Dù sao ngày những ngày đầu của Mạt Thế lại có được loại bảo vật như thế này là một chuyện rất đáng để ăn mừng.

Rất nhanh, cảm giác hưng phấn qua đi. Vương Song biết còn cần tiếp tục tìm kiếm. Nơi tiếp theo chính là một bãi đỗ xe ngầm ở gần đó. Vương Song ném hết balo, lựu đạn các thứ vào trong giới chỉ, tay chỉ cầm duy nhất thanh Đường đao.

Không ngừng đi qua phố lớn, ngõ nhỏ, lúc này Vương Song càng thêm cẩn thận, sợ lại một lần nữa bị bao vây, nếu vậy hắn chỉ có thể sử dụng lựu đạn một lần nữa. Dù sao thân thể của hắn vừa mới mạnh mẽ trải qua biến đổi, cơ bắp bị xé rách hiện vẫn chưa phục hồi trở lại. Bây giờ tinh thần đã được thả lỏng thì cảm giác đau mới ập tới khiến Vương Song suýt chút nữa đau tới ngất đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận