Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1874: Phàm đồ!

- Được thôi, đúng rồi, đây là củi lửa mà hôm nay ta chặt, ngươi mang về đi, đúng lúc ngày mai kết hốn có lẽ chỗ cần dùng lửa rất nhiều.

Vương Song cười hà hà mở miệng nói.

- Haha, vẫn là Vương huynh đệ ngươi suy nghĩ chu đáo, vậy được, củi lửa ta mang về, tuyệt đối đừng có quên đến nha, nếu không ta sẽ tự mình đến mời đó!

Chu Nhị Ngưu cười hà hà mở miệng, đúng là không ngại ngùng gì, bọn họ đều biết Vương Song có bản lĩnh đốn củi.

- Đúng rồi, đây là tượng gỗ ta khắc hai ngày trước, ngươi xem có thích hay không!

Vương Song như nhớ đến điều gì đó, từ trong nhà lấy một tượng gỗ, đó giống như một đôi vịt, nhưng mà lại không giống lắm.

- Đây là chim uyên ương, là một loại động vật ở quê ta, ngụ ý là phu thê trăm năm hạnh phúc, luôn luôn ân ái.

Vương Song cười giải thích nói.

- Haha, vẫn là Vương Song huynh đệ có văn hóa, được, vậy thì cảm ơn nhiều, ta nghĩ Tiểu Nha có lẽ cũng thích.

Chu Nhị Ngưu cười hihi mở miệng nói.

Sau đó, Chu Nhị Ngưu đã cầm theo đồ rời khỏi.

Miệng Vương Song lộ ra một nụ cười, tiếp tục ngồi trong sân, nhìn tượng gỗ trong tay, không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc Đao Ý là cái gì!

Ngày hôm sau, cả thôn đều vô cùng náo nhiệt, tiếng pháo hoa vang xa vài dặm, mọi người múa hát tưng bừng, Vương Song cũng nhìn thấy tân nương tử, đó là một cô nương cực kỳ thanh tú, mặc dù không phải tiểu thư khuê các gì, nhưng cũng là một nữ tử xinh đẹp và thông minh.

Chu Bách Linh ngồi bên cạnh Vương Song, gương mặt ngưỡng mộ nhìn cảnh tượng này, những người khác bên cạnh nói giỡn:

- Tiểu nha đầu, nhìn mà đỏ mắt đi, còn không mau chóng kiếm một người gả đi, đến lúc đó còn nở mày nở mặt hơn Nhị Ngưu.

- Không có người cưới ta, ta mới không gả!

Chu Bách Linh liếc Vương Song một cái, giọng điệu nhàn nhạt mở miệng, Vương Song cười khan một tiếng, không mở miệng tiếp lời. Một bên, những người khác thấy thế, trong mắt đều xẹt qua một nụ cười, rõ ràng đều biết quan hệ của Vương Song và Chu Bách Linh.

- Uầy, nếu ta nói, Vương Song, Bách Linh nhìn trúng ngươi, là sự may mắn của tiểu tử ngươi, vậy mà cứ một mực từ chối, ai không biết Bách Linh là mỹ nhân khó thấy trong vòng trăm dặm của chúng ta.

Một nam tử uống say nói lớn.

- Chu nhị thúc, ngươi nói bậy gì vậy!

Nghe xong, sắc mặt của Chu Bách Linh “soạt” một phát đỏ lên, bất mãn nói, sau đó đứng dậy rời đi, Vương Song cũng cười khổ một tiếng.

Một ngày này rất nhanh qua đi, Vương Song lần nữa khôi phục cuộc sống bình thường. Có chút thay đổi đó là số lần Chu Bách Linh đến nhà hắn dần dần tăng lên, thậm chí rất nhiều bà mai trong thôn đều đến nhà, nói cho Vương Song biết.

Nhưng mà, Vương Song cũng trực tiếp nói cho bọn họ, bản thân đã có thê tử rồi.

Từ đó về sau, trừ nha đầu Chu Bách Linh này, cũng không còn bà mai nào tiếp tục đến cầu thân nữa.

Chớp mắt một cái, thời gian đã qua một năm hơn rồi, Chu Nhị Ngưu có một hài tử, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, làm Chu Nhị Ngưu vui không ngậm được miệng.

Mà một năm nay, dưới tình huống Vương Song không biết gì, trong Đại Hoang xảy ra một chuyện làm kinh ngạc thiên hạ, một thiếu niên, vậy mà từ nơi sâu trong Đại Hoang đi ra, học tập hành vi lúc trước của Vương Song, khiêu khích các đại chủng tộc trong Đại Hoang, một đường đánh tới Trấn Yêu thành!

Hành vi này hấp dẫn ánh mắt của tất cả thế lực, đặc biệt là bộ lạc trong Đại Hoang, lúc đầu bị Vương Song đánh xuyên, đã mất mặt vô cùng, nhưng mà biểu hiện của Vương Song sau này nói rõ sự yêu nghiệt của hắn, cho dù bộ lạc trên Đại Hoang cũng không thể không thừa nhận, nhưng mà thiếu niên đột nhiên nhảy ra dáng vẻ không quá mười bảy tuổi, vậy mà đã đánh xuyên Đại Hoang!

Trong Trấn Yêu thành, các đại hào tộc đều nhao nhao ra tay, muốn kéo thiếu niên này vào dưới trướng, mà trong Đại Hoang, vô số bộ lạc đều vô cùng tức giận, thậm chí muốn ra tay giết chết thiếu niên, nhưng mà, chuyện khiến mọi người chấn động xảy ra rồi.

Một vị Tôn Giả ra tay, nhưng mà vừa ra tay đã bị một cây liễu gai xuyên qua thân thể, trực tiếp trọng thương!

Bị cảnh tượng này dọa sợ, tất cả thế lực không dám làm chuyện mờ ám, nhưng mà vị cường giả bí ẩn này cũng mở miệng, đệ tử của hắn thí luyện thiên hạ, giữa các đồng bạn có thể mặc sức ra tay, chỉ cần có thể đánh bại đệ tử của hắn, cho dù đệ tử chết đi hắn cũng sẽ không ra tay!

Nghe thấy lời này, nhiều bộ lạc, và cả các thế lực mạnh mẽ đều phái ra đệ tử được coi là ưu tú nhất trong tộc bản thân, nhưng mà, rất nhiều đệ tử bọn họ đều đã rơi vào trong bế quan, chuẩn bị cho sự bắt đầu của Thánh cảnh sau vài năm nữa, vì thế, vậy mà thiếu niên quét sạch một đường, đánh đến Tần Hoàng thành, vậy mà đệ tử trong Tinh thành cũng không phải là đối thủ của thiếu niên!

- Ta muốn cùng Trọng Đồng đấu một trận, xem thử khối xương mà năm đó hắn cướp từ trên người ta có đủ để cho hắn đứng vững đỉnh phong! Hay là chỉ được cái danh!

Nghe được lời của thiếu niên, Tần Hoàng thành chấn động, Đại Tần Đế Quốc chấn động rồi, thậm chí toàn bộ Đông Tinh Vực chấn động rồi.

- Đó là vị thiên tài Chí Tôn của Thạch gia, vậy mà hắn trở về rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận