Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 203: Nữ hài được cứu (2)

Đúng lúc này, bọn họ qua cửa sổ nhìn thấy ở bên ngoài xuất hiện không ít người cầm súng ống.

- Quân đội, nhất định là quân đội!

Ba người mừng như điên, đám người bọn hắn được cứu rồi, không khỏi vội vàng nhoài người lên cửa sổ nhìn đám người cách đó không xa.

- Cứu mạng! Cứu bọn ta!

- Ở đây có người muốn giết người!

Vương Song lạnh lùng nhìn hành động của ba tên kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc, không hề có thêm động tác nào mặc cho bọn hắn kêu cứu.

Muốn tra tấn bọn họ, không bằng cho bọn họ hy vọng sau đó làm cho chúng tuyệt vọng mới là điều khiến người ta thống khổ nhất.

- Ha ha, quân đội đến đây! Tên côn đồ nhà ngươi chết chắc rồi!

Ba người nhìn đám người phía dưới nghe thấy thanh âm đó nhanh chóng đi tới, không khỏi mừng rỡ, quay đầu lại nhìn Vương Song, lớn tiếng nói:

- Nói cho ngươi biết nếu ngươi không rời đi, đợi đến lúc quân đội tới đây ngươi nhất định phải chết!

Bọn hắn trái lại rất thông minh, biết thực lực của Vương Song kinh người, cho dù là quân đội có đến chỉ sợ bọn họ cũng đều biến thành thi thể, muốn doạ Vương Song rời đi ba người bọn hắn có thể nhân cơ hội đổ thừa chuyện nơi này lên người Vương Song.

Vương Song không để ý, khoé miệng nhếch lên lộ ra vẻ khinh thường quay đầu lại, nhìn tiểu cô nương đang mở to đôi mắt tò mò nhìn mình, trong ánh mắt lộ ra một tia ôn hoà giống như ánh nắng mặt trời, sưởi ấm cõi lòng Liễu Lôi.

- Tiểu ca ca đẹp trai qua!

Trong đầu Liễu Lôi hiện lên suy nghĩ, dường như đối với suy nghĩ trong đầu cảm thấy vô cùng thẹn thùng, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, đây cũng không phải do nàng mà hiện tại thực lực Vương Song tăng lên, khí chất trên người tự nhiên hơn hẳn người bình thường làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy mê muội.

Đao quang hiện lên, sau đó Liễu Lôi phát hiện toàn bộ dây thừng đang trói trên người bị đứt ra.

Bản thân bởi vì đói mà cứ thế xụi lơ trên mặt đất, Vương Song nhanh tay đỡ lấy nàng, nhìn đối phương có bộ dáng uể oải lập tức hiểu được nàng đang đói, trong tay xuất hiện một ổ bánh bao cùng với một túi sữa bò, đút cho tiểu cô nương ngay cả ăn cơm cũng không thể ăn được một chút, về ba tên còn lại phía sau hắn không thèm để ý.

Lúc này ba tên kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẻ mặt cẩn thận nhìn Vương Song.

Cảm nhận được một hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi, cùng với cảm giác ấm áp chậm rãi chảy vào cổ họng, hai mắt Liễu Lôi phát sáng, đã rất lâu nàng không cảm nhận được mỹ vị, hiện tại cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong miệng, một niềm hạnh phúc thật lớn mạnh mẽ dâng lên trong lòng, nàng thậm chí hận không thể dừng thời gian ở lại khoảnh khắc này.

- Bịch bịch bịch!

Tiếng bước chân lên cầu thang nối tiếp vang lên, rất nhanh một đám người cầm súng ống vọt vào phòng nhìn toàn bộ cảnh trước mắt, xương cốt đầy đất, trong nồi nước đang sôi thỉnh thoảng lộ ra một ít tóc, cánh tay bị gặm dở khiến cho nơi này giống như một cái lò mổ.

- Oẹ!

Một người không nhịn được trực tiếp chạy đến một bên nôn mửa, cho dù bọn họ thân là chiến sĩ cũng thật sự không thể ngờ rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như thế này.

Dẫn đầu là Lý Tam, trước đây sau khi giết Hùng Kim Lực hắn là người đầu tiên đầu quân thành người của Vương Song, trước đó làm phụ tá của Lý Tân nhưng sau lại bị điều tới làm thủ hạ cho Triệu Hân, phụ trách nhân sự của thôn Lý gia, lần này cũng đi theo Vương Song.

Lúc này trên mặt Lý Tân cũng hiện lên sát ý nồng đậm, đối với những tên ăn thịt người bất luận là ai đều tuyệt đối không thể bỏ qua cho chúng.

Sau khi nhìn thấy Vương Song đứng bên cạnh sắc mặt đột nhiên thay đổi, vừa muốn mở miệng thì chợt bên tai truyền đến tiếng kêu to.

- Vị trưởng quan này, cứu mạng, cứu mạng!

Lý Tam quay đầu nhìn lại, thấy ba nam tử đi tới đây, vẻ mặt khóc lóc mở miệng kể lể, chỉ vào Vương Song:

- Trưởng quan, là hắn, hắn muốn giết bọn ta! Cứu bọn ta với!

Ánh mắt Liễu Lôi biến đổi muốn mở miệng giải thích nhưng lại không nói ra lời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

Trái lại Vương Song không để ý, vẻ mặt châm chọc nhìn ba tên trước mắt.

Sát ý trong mắt Lý Tam giảm bớt một chút nhìn ba nam tử này, giọng nói giống như trong hầm băng:

- Xương cốt trên mặt đất này, đã có chuyện gì xảy ra?

Phía sau Lý Tam, tất cả mọi người chậm rãi tới gần nhìn ba người này giống như nhìn người đã chết, tình huống này căn bản không cần phải giải thích bọn họ cũng hiểu được rõ ràng mọi chuyện, nhưng ba nam tử này cũng không biết thân phận của Vương Song cho nên trực tiếp mở miệng hắt bát nước bẩn.

- Trưởng quan, bọn họ, đều là do người kia, hắn vậy mà lại ăn thịt người, ba người bọn ta nhìn không được cho nên muốn cứu tiểu cô nương này, ai biết được thực lực của hắn lại mạnh như vậy, bọn ta không phải là đối thủ của hắn, hắn còn muốn giết chết bọn ta nữa!

Ba nam tử khóc lóc kể lể, mang chuyện không hợp lẽ trời đổ lên trên người Vương Song, bọn họ đều biết một khi bị người phát hiện đám người bọn họ ăn thịt người, tuyệt đối sẽ chết không chỗ chôn thân, cho nên có đánh chết bọn họ cũng không thừa nhận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận