Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 588: Băng hoả giao phong

Vương Song nhìn thoáng qua phòng bếp, ánh mắt trở nên tối lại, một tay Vương Song mạnh mẽ ôm lấy Dương Trúc trực tiếp đi tới phòng nghỉ của khách, nơi này cách xa nhà bếp, cũng không sợ bị nghe thấy, mãnh liệt ném Dương Trúc lên giường, Vương Song gầm nhẹ một tiếng thân thể áp xuống.

Nghe âm thanh mơ hồ truyền đến từ trong phòng, mấy nữ nhân bên trong phòng khách sắc mặt đều đỏ bừng, không bao lâu sau, hai nữ nhân khác vẻ mặt ý cười đi vào, lập tức phát hiện thân thể Vương Song giống như từ ngọc thạch điêu khắc, sắc mặt hơi đỏ lên, trong mắt hiện lên ý xuân, quần áo trên người nhanh chóng cởi ra gia nhập vào đó.

Không bao lâu sau, bên trong gian phòng nghỉ cho khách liên tục vang lên từng đợt âm thanh kỳ dị, hai nữ sinh còn lại nghe thấy âm thanh phóng đãng bên trong, trong mắt hiện lên phức tạp, muốn đi nhắc nhở Bạch Manh Manh, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.

Bọn họ không dám ngăn cản, cũng không nguyện ý trở thành một trong số những người kia, chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau, không ngừng ăn hoa quả trên bàn, đồ ăn vặt, những đồ như thế này các nàng đã lâu rồi không được ăn, một khi bỏ qua, chỉ sợ về sau cũng không có cơ hội ăn lại.

Bạch Manh Manh mặc dù đang ở trong phòng bếp, nhưng dường như đã nhận ra thanh âm nhỏ dần trong phòng khác, cũng thấy có chút kỳ lạ, việc trong tay giao cho hai nữ nhân kia, bản thân tò mò đi ra lại thấy không có ai, chỉ có hai nữ sinh trước bàn đang yên lặng ăn.

Bạch Manh Manh có chút kinh ngạc, người đâu? Không đợi nàng hỏi, hai nàng nhìn đến nàng, trực tiếp chỉ tay về phía phòng ngủ, lúc này Bạch Manh Manh mới nghe thấy bên trong phòng ngủ truyền đến từng âm thanh kìm nén của nữ nhân rên rỉ, dường như không chỉ có một người, tiếng thở dốc quen thuộc của Vương Song cũng truyền tới.

Bạch Manh Manh vội vàng đi qua, lặng lẽ mở cửa, lập tức phát hiện cảnh tượng bên trong, nhưng trên mặt nàng cũng không có biểu hiện tức giận, chỉ mang theo một chút tò mò nhìn thấy một màn này, miệng nhỏ giọng nói thầm:

- Ngay cả tỷ muội của mình mà cũng không buông tha.

Có điều là mấy nữ nhân đều cảm giác được bản thân giống như ở trong đại dương mênh mông, không cẩn thận sẽ bị lật thuyền, thật sự là thể chất của Vương Song quá cường hãn, vượt xa cả người thường.

Bạch Manh Manh ở cửa cười hì hì nhìn bọn họ, cho các ngươi tham ăn, bây giờ biết thảm rồi chứ, lại xoay người trở lại phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị cơm chiều, để lại hai nữ nhân có chút dại ra liếc mắt nhìn nhau, có chút không hiểu.

Mấy người Đồng Vũ, Tiểu Như, A Mỹ làm xong đồ ăn cũng mất hai tiếng đồng hồ, lúc này bọn họ mới phát hiện khoé miệng Vương Song mang theo ý cười thản nhiên đi từ phòng ngủ ra, mà ba người Dương Trúc nằm trên giường, nhìn bộ dáng có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Đồng Vũ nhướng mày, bất mãn nhìn thoáng qua Vương Song, nhưng cũng không có nói gì thêm, còn Bạch Manh Manh thì cười hì hì nhìn một màn này, cười xấu xa với ba nữ nhân trong phòng ngủ:

- Dương tỷ tỷ, các ngươi vậy mà ăn vụng sau lưng Manh Manh, bây giờ biết khổ rồi chứ!

Ba nữ nhân không thèm để ý, có chút vô lực mặc quần áo xong nhìn Manh Manh, Dương Trúc tiến lên ngăn lại Vương Song, đối với Bạch Manh Manh cười nói:

- Bạch Manh Manh, ngươi thật sự rất có thủ đoạn ha, vậy mà lừa gạt Vương đại ca, chỉ là một tiểu thư hộp đêm cũng xứng trở thành bạn gái của Vương đại ca!

- Bây giờ, bọn ta mới là bạn gái của Vương đại ca! Ngươi nói có phải không, Vương đại ca!

Dương Trúc dùng bộ ngực sữa của mình cọ vào cánh tay Vương Song, Bạch Manh Manh nghe vậy thì mặt dại ra, vẻ mặt không thể tin nhìn Dương Trúc, hai người khác cũng đi đến bên người Vương Song, vẻ mặt đắc ý nhìn Bạch Manh Manh, nam nhân vĩ đại như vậy phải là thuộc về bọn họ, làm sao có thể để cho loại ngu ngốc như Bạch Manh Manh có được!

- Ngươi, ngươi nói cái gì!

Sắc mặt Bạch Manh Manh trở nên vô cùng khó coi, không phải vì bọn họ tiết lộ chỗ làm việc của mình, mà lạ bọn họ lại đối xử với mình như vậy.

- Nói cái gì ngươi không hiểu được sao! Ngươi chính là một cái tiểu thư hộp đêm, dơ bẩn đến cực điểm, căn bản không xứng trở thành nữ nhân của Vương đại ca!

Dương Trúc cười lạnh nói, có chút ghen tỵ nhìn khuôn mặt thanh thuần của Bạch Manh Manh:

- Đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp như vậy, không biết bị bao nhiêu nam nhân hôn qua!

- Bốp

Đồng Vũ đi qua trực tiếp tát một cái qua, bàn tay hằn lên gương mặt của Dương Trúc màu đỏ tươi, một cái tát này khiến mọi người lập tức sợ ngây người, Vương Song cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

- Ta có thể mắng Manh Manh, lão công cũng có thể mắng, nhưng ngươi, không có tư cách này!

Đồng Vũ nhìn đối phương, lạnh lùng mở miệng, tựa như khôi phục kiêu ngạo trước đây, khí thế cường đại kia làm cho Manh Manh ngẩn ngơ, trên mặt vốn sắp khóc cũng lộ vẻ kinh ngạc.

- Đồng Vũ đại tỷ, ngươi thật lợi hại!

Manh Manh ngơ ngác nói, tức khắc khiến sắc mặt Đồng Vũ tối sầm.

- A, ngươi dám đánh ta, ngươi cũng dám đánh ta! !

Dương Trúc biến sắc, không thể tin nhìn Đồng Vũ, lập tức quay qua Vương Song khóc lóc kể lể:

- Vương đại ca, nữ nhân này dám đánh nữ nhân của ngươi, ngươi nên làm chủ cho ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận