Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1997: Hứa Tiêu (2)

Cô gái làm xong, lại không có chút áy náy nào, ngược lại vẻ mặt còn rất hài lòng, mỉm cười nhìn người đàn ông:

- Hứa công tử, chúng ta đi thôi, đừng để tên ăn mày nhỏ bé này quấy rầy hứng thú của ngài.

Người đàn ông cũng không thèm để ý, không thèm liếc mắt nhìn cô gái bé nhỏ một cái, lập tức muốn rời đi, nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài, một bóng dáng đã đứng ở phía trước hắn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người của người đàn ông.

Thân hình này không ai khác chính là Tôn Ngôn!

Vương Song đi đến bên cạnh cô bé, đỡ cô bé dậy, trong tay còn đang cầm bánh bao nóng hổi vừa mua.

- Cô bé, không sao chứ?

Trong tay Vương Song, từng tia nguyên lực thẩm thấu vào trong cơ thể cô bé, chữa trị thương thế của cô bé, đôi mắt cô bé rưng rưng, nhưng vẫn kiên trì không để rơi xuống.

- Đa tạ đại ca ca, Tiếu Tiếu không sao.

Cô bé cẩn thận nhận lấy cái bánh bao mà Vương Song đưa tới, lễ phép nói cảm ơn.

- Cô bé đáng thương!

Một bên, hai nàng Phong Tình Tuyết và Thủy Mạc Hân bản thân là phụ nữ khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô bé lại càng bộc phát ra tình mẫu tử, ôm cô bé vào trong ngực, không chút ghét bỏ thân thể bẩn thỉu của đối phương.

- Nhỏ như vậy mà phải chịu thương tổn, các ngươi cũng không có nhân tính quá rồi!

Tôn Ngôn lạnh như băng nhìn đối phương, tuy rằng bản tính hắn lạc quan nhưng cũng có nguyên tắc của mình, dùng lời của Vương Song mà nói thì hắn chính là ghét kẻ ác như thù.

Đương nhiên, đối mặt với loại tình huống này, cho dù Tôn Ngôn không ra tay, Vương Song cũng sẽ ra tay.

- Đại ca ca, Tiếu Tiếu không sao, các ngươi đừng đánh nhau!

Cô bé ở trong ngực Phong Tình Tuyết thấp giọng nói, ngữ khí rất là rụt rè.

- Yên tâm đi, không có việc gì đâu, đây không phải là đánh nhau mà là đòi một chút công đạo!

Vương Song nhẹ giọng nói.

- Các ngươi là ai, dám nhúng tay vào chuyện của chúng ta!

Mấy người đối diện lạnh lùng nói, đặc biệt là nữ nhân kia, ánh mắt vô cùng lạnh như băng.

- Ngươi biết chúng ta là ai! Đây chính là Hứa công tử Hứa gia!

- Mặc kệ ngươi là Hứa công tử hay là Từ công tử, ngươi phải đưa ra lời giải thích khi làm tổn thương người bình thường vô tội!

Tôn Ngôn cười lạnh một tiếng.

- Tự tìm cái chết!

Nghe vậy, sắc mặt cô gái kia nổi giận, trực tiếp lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh, “Ầm” một tiếng giết về phía Tôn Ngôn, nàng tất nhiên là một vị võ giả cảnh giới Hóa Thần!

- Người tự tìm cái chết là các ngươi!

Tôn Ngôn lạnh lùng nói, không hề có ý tránh né, một quyền đánh ra, quyền như phù quang, thanh kiếm nhỏ màu xanh trực tiếp bị đánh nát, sau đó còn để lại vết quyền rơi vào trên người cô gái, thân thể cô gái trong nháy mắt lui về phía sau, vẽ ra mấy chục thước trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Một quyền này của Tôn Ngôn, khiến cho toàn thân tu vi của cô gái hoàn toàn bị vỡ nát, nhưng cũng không có giết chết cô!

- Tu vi của ta, ngươi lại phế bỏ tu vi của ta!

Người phụ nữ nằm trên mặt đất, giọng nói ảm đạm hét lên.

- Hứa thiếu gia, ngươi phải báo thù cho ta!

Người ở xung quanh đều là tránh ra xa, ở xa nhìn một màn này, trong đó tất nhiên còn có rất nhiều võ giả.

- Dám ra tay độc ác với người của ta, thật sự là to gan!

Sắc mặt của thanh niên ở đối diện trở nên vô cùng khó coi, mặc dù Tôn Ngôn biểu hiện thực lực rất mạnh, nhưng hắn là Hứa Tiêu một thân tu vi cảnh giới Tinh Chủ cũng không phải giấy dán, đối phương đã dám tới gây phiền toái cho mình, như vậy mình cũng phải dùng thực lực để nói cho bọn người Tôn Ngôn biết muốn duy trì chính nghĩa, cần có đủ thực lực!

Người đàn ông không thèm để ý cô gái nằm trên mặt đất, tiến lên một bước, trên người bộc phát ra một cỗ khí tức kinh người,

- Nhớ kỹ, người giết ngươi là Hứa Tiêu người của Hứa gia!

“Ầm”

Chùm sáng màu vàng dâng lên, Hứa Tiêu đang chuẩn bị ra tay.

“Bùm”, “Bùm”...

Bỗng nhiên một tiếng bước chân vang lên làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, Tôn Ngôn và Vương Song đều quay đầu nhìn lại, một đạo thân ảnh mặc áo bào xám từng bước đi về phía nơi này.

Đây là một thanh niên, sắc mặt lạnh lùng, sau lưng đeo một thanh trường kiếm bọc trong tấm vải rách.

Đối phương mỗi một bước bước ra, giống như giẫm lên trên mạch động của thiên địa, chỉ có Vương Song và Tôn Ngôn mới có thể nhìn thấy, trên đỉnh đầu đối phương mơ hồ có vô số kiếm ảnh, hội tụ thành một làn sóng như biển cả mênh mông!

- Hình dạng ban đầu của kiếm ý!

Vương Song hít một hơi khí lạnh, đây là thiên kiêu thứ hai hắn gặp qua có lĩnh ngộ “Kiếm ý”!

- Kiếm tùy tâm sinh, thiên tài kiếm đạo… Kiếm Vạn Sinh!

Tôn Ngôn cũng lập tức nhận ra đối phương, hô nhẹ một tiếng.

Khi đối phương đi về phía trước, khí tức trên con đường bị áp chế đến cực hạn, bên tai Hứa Tiêu thậm chí không có một chút tạp âm, chỉ có âm thanh “rầm” “rầm”!

Hứa Tiêu tò mò nhìn lại, nhất thời phát hiện thiếu niên áo xám này.

- Ngươi là kiếm...

Hứa Tiêu kinh hô một tiếng, vừa mới muốn nói chuyện thì có một đạo kiếm quang rực rỡ dâng lên, không ai có thể nói được tốc độ của đạo kiếm quang này nhanh cỡ nào, giống như một tia sáng ở chân trời, trong nháy mắt đã biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận