Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2363: Vương Song thành thánh! (Canh hai)

Nghe vậy lại cười, nhìn Vương Song:

- Bản tôn an tâm độ kiếp là được, nơi này có ta, cho dù hỗn độn cự thú thật sự giết tới, chỉ cần không phải Chuẩn đế, ta đều có thể bảo trụ mọi thứ nơi này!

Vương Song gật đầu, không có hoài nghi, tuy rằng hắn không rõ thực lực của phân thân này, nhưng mơ hồ trong lúc đó có thể cảm giác được trong cơ thể tối tăm có một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ, luồng lực lượng này có thể vỡ vụn thương khung, có thể đạp nát mặt đất.

Lúc này, Vương Song nhìn về phía đỉnh đầu mình, trên đỉnh đầu, hạt Bồ Đề tản ra ánh sáng nhàn nhạt, trong lòng Vương Song bừng tỉnh, thật không ngờ hạt Bồ Đề cũng đi theo mình tới thời đại này, khó trách vừa rồi mình lúc thôi diễn công pháp linh cảm như là dòng suối, không hổ là hạt giống cây Bồ Đề của Phật Tổ Ngộ Đạo.

Vung tay lên, cất vào hạt Bồ Đề, Vương Song mơ hồ trong lúc đó, cảm giác được hạt Bồ Đề này hẳn là hiện thân chân chính của gốc cây Bồ Đề kia.

Thời gian mười ngày thôi diễn công pháp, Vương Song cảm giác được tu vi của mình đã đạt tới đỉnh phong, cũng không cách nào áp chế.

Cho nên, hắn mới quyết định đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa còn phải rời khỏi nơi này thật xa, hắn không biết người thăng cấp thắng lợi như hắn sẽ gặp phải thiên kiếp gì, càng không biết sẽ gây nên náo động gì, nhưng hắn biết nếu như ở bộ lạc Đại Phong, chờ hắn độ kiếp hoàn tất, chỉ sợ bộ lạc Đại Phong cũng không còn.

......

Vương Song hành tẩu trong đại hoang, khí tức toàn thân đều bị đè nén lại, với tốc độ của hắn hoàn toàn có thể xé rách không gian, nhưng Vương Song không có nhiều như vậy, hiện tại hắn muốn từ từ quan sát thời đại viễn cổ một chút, bao gồm cả hỗn độn cự thú thời đại này và các loại linh dược.

- Thiên Tâm quả, ba cây diệp tam quả có lực lượng khởi tử hồi sinh, đây là một gốc thần dược vô hạn gần bằng thánh dược, thật không ngờ lại ở trong một sơn cốc như vậy.

Trên đường đi, Vương Song cũng phát hiện ra số lượng lớn linh dược cổ xưa, rất khó tìm thấy ở các thế hệ sau hoặc đã biến mất, tuy rằng rất nhiều trong số chúng đều được dị thú canh giữ, nhưng với thủ đoạn của Vương Song, vẫn là dễ dàng lấy được.

Vừa bay vừa tìm kiếm linh dược, Vương Song đã bay ra ngàn vạn dặm xa xôi, trong đó Vương Song phát hiện hai đạo khí tức cường hoành, đều là cấp bậc Thánh Giả trở lên, chói mắt như một ngôi sao.

Hắn biết rõ, đó chính là tồn tại trong ba ngàn hỗn độn cự thú!

Vương Song vì không muốn bị chúng nó phát hiện, vận dụng Chu Thiên thần thuật, để xóa mình ra khỏi thế giới, cứ như vậy, cho dù bọn họ nhận thấy có gì khác thường cũng sẽ không liên lụy đến hắn.

Khó trách Vương Song lại cẩn thận như thế, đây cũng không phải là đế quân trấn giữ hậu thế. Đây là thời đại viễn cổ, hỗn độn cự thú mới là nhân vật chính, người thống trị của vùng đất này, Vương Song có thể chống cự một con hỗn độn cự thú, thậm chí hai con, ba con, nhưng chỉ cần tới một con cấp bậc chuẩn đế trở lên, hắn nhất định sẽ bị đánh chết, không có chút khả năng sống sót!

Đi tới trong một dãy núi trống trải, bốn phía đều là rừng núi cao lớn, che khuất bầu trời, Vương Song không che giấu khí tức của mình nữa, một luồng khí tức phá tan hết tất cả ầm ầm xuất hiện, thiên địa giao cảm, một luồng khí tức cực kỳ áp chế xuất hiện.

Vương Song cũng từng gặp qua không ít cường giả chứng đạo Thánh Giả, lôi kiếp tuy rằng vô cùng to lớn, thế nhưng hắn cho là nó đều ở trong phạm vi chịu đựng của hắn, thế nhưng giờ khắc này, cũng là không có lôi kiếp hạ xuống.

Trong thiên địa, bỗng nhiên xuất hiện một dòng sông dài, mênh mông, tráng lệ qua vô số kỷ nguyên, không có điểm kết thúc, cũng không có điểm khởi đầu.

Vô số sinh linh đều ở trong con sông dài này, đây chính là dòng sông thời gian, bao phủ chúng sinh, Vương Song chính là ở trong dòng sông dài này.

Nhìn thấy dòng sông dài này muốn nhấn chìm mình, Vương Song quát lạnh một tiếng:

- Thiên địa pháp tướng!

- Ầm.

Dứt lời, thân thể của hắn tăng lên tốc độ kinh người, một trượng, hai trượng, ba trượng...

Mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng...

Vạn trượng, mười vạn trượng, trăm vạn trượng...

Đến cuối cùng, Vương Song nhìn thân thể của mình đã kéo dài giữa trời và đất, dòng sông thời gian vẻn vẹn chỉ đến thắt lưng hắn.

Hắn có thể nhìn thấy tương lai của vô số sinh linh, giống như là những điểm sáng nhỏ bé, thông giải sinh tử luân hồi, những thứ đó đều là sinh mệnh trong vô số thời không!

Về phần hỗn độn cự thú, trời sinh đã sớm không còn ở trong dòng sông thời gian.

Vương Song nhìn xuống, trước mắt là một mảnh hỗn độn, bị một tầng sương mù bao phủ, nhìn không thấy tương lai.

Quay ngược thời gian lên trên, lại càng là một mảnh hoang vu, đó là thời đại hỗn độn, không có chút ý nghĩa nào.

Thời đại này, chỉ có một mình hắn là tôn Thánh Giả muốn thành thánh!

Trong trời đất, tôn Thánh Giả đầu tiên, thiên địa thánh nhân, đây là một loại vinh quang vô thượng, từ xưa cho tới nay, đệ nhất tôn đế quân chính là hoàng đế, nhưng tôn Thánh Giả thứ nhất, không ai biết, lại càng không nằm trong ghi chép lịch sử, nhưng Vương Song biết, bắt đầu từ giờ khắc này, hắn, sẽ tạo ra một lịch sử!

Bạn cần đăng nhập để bình luận