Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1516: Lai lịch của Lôi kiếp (2)

- Ầm ầm.

Đột nhiên, chân trời truyền đến một tiếng sấm lớn, đám người Vương Song, Chu Thông nhìn lại, một mảnh mây đen nhanh chóng bay tới nơi này, lít nha lít nhít, gần như vô biên vô hạn, trong mây đen, có từng đạo từng đạo ngân sắc Lôi Long dao động bốn phía, âm thanh điện lưu “Lốp bốp” xuất hiện, chỉ nhìn thấy số lượng lôi đình thôi cũng khiến bốn người hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ không hề hoài nghi nếu lôi đình trong đó rơi xuống, trăm dặm thổ địa sẽ biến mất không còn một mảnh!

- Lôi đình đến từ đâu đây? Tại sao trông lại giống như Lôi Kiếp thế!

Trong mắt Chu Thông lóe lên một vòng suy tư, lập tức có rụt rè tự nói.

- Lôi đình khủng bố như vậy, chẳng lẽ là một loại thiên tượng trong bí cảnh này sao?

Mạc Lăng cũng tự nói.

Chỉ có sắc mặt Vương Song hoàn toàn thay đổi, hắn nhớ tới Cửu Chuyển Nguyên Lực của mình, thiên tài Nguyên Lực Cửu Chuyển một khi xuất hiện, mỗi lần đột phá một tiểu cảnh giới đều không ngừng trải quả Lôi Kiếp, thực lực càng mạnh, chịu đựng Lôi Kiếp càng đáng sợ.

Lần này bản thân đột phá đến siêu phàm trung kỳ, đây chính là Lôi kiếp nhắm vào mình!

Nghĩ tới đây, thân ảnh hắnvội vàng lao ra, kéo dài khoảng cách với ba người Chu Thông, đồng thời, thanh âm hắn xa xa truyền đi.

- Các ngươi nhanh cách ta xa một chút, đây là Lôi kiếp nhằm vào ta, các ngươi cách ta quá gần, sẽ bị liên lụy đấy!

Nghe thấy lời của Vương Song, ba người Chu Thông không kịp kinh hãi, thân ảnh hóa thành ba chùm ánh sáng, hướng về nơi xa, quả là nhanh như thiểm điện, hận không thể dùng hết sức bình sinh!

- Vương sư đệ lại dẫn Lôi Kiếp tới, rốt cuộc hắn đã làm gì!

Trong lòng ba người dâng lên một vòng nghi hoặc, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Vương Song đã rất lớn rồi, có lạc trời này, bọn họ vĩnh viễn khó có khả năng đuổi kịp Vương Song!

Ba người thối lui đến bên ngoài hai mươi dặm, quay đầu lại, nhìn phía xa một mảnh mây đen dày đặc, từng đầu lôi đình điên cuồng rơi xuống, giống như muốn hủy diệt thế giới, trong đó mỗi một tia chớp đều đủ để đánh giết một tên siêu phàm đỉnh phong cường giả!

Lôi đình lít nha lít nhít, đâu chỉ mấy trăm đạo, cho dù một tên Hóa Thần đỉnh phong cường giả, chỉ sợ cũng sẽ tê cả da đầu, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Ba người Chu Thông nhìn thấy Vương Song một mình chống đỡ những tia thiểm điện này, các loại công phạt chi thuật khủng bố bạo phát, có tinh thần Cự Chỉ điểm nát Thương Khung, có Chu Tước hoành không, càng có đao quang vô cùng, muốn chém toái Thiên địa...

Thân thể Vương Song lần lượt bị lôi đình đánh xuống, thân thể tản ra một mùi khét lẹt, đám người Chu Thông hãi hùng khiếp vía, sợ Vương Song sau một khắc sẽ bị đánh giết.

- Rầm.

Vương Song thôi động chiến lực mạnh nhất của mình, cả người hóa thành một kim sắc chiến thần sáng chói!

Công phạt chấn thiên động địa, trong Tiểu Không Gian khoảng ngàn trượng bị phá vỡ.

- A...

Vương Song nộ hống, nguyên lực màu vàng óng hóa thành một thanh Kim Đao tê thiên liệt địa, trên tia kim sắc có điểm máu tươi của Vương Song, ầm vang một tiếng bay thẳng lên không trung, va chạm với rơi xuống lôi đình, nhấc lên thao thiên ba lan.

Phạm vi trong vòng mười dặm đã trở thành một vùng cấm địa, trong đó trừ Vương Song, chính là vô tận lôi đình, ngân sắc lôi đình như nước thủy triều, hoàn toàn mờ mịt, dường như không thấy điểm cuối cùng.

Cho dù ở đứng xa nhìn, ba người Chu Thông có thể phát giác được sự khủng bố của lôi đình, nghĩ đến Vương Song vậy mà ở trong đó đối kháng lôi đình khủng bố như thế, bọn họ có chút phát lạnh, mơ hồ hiểu rõ nguyên nhân lực chiến đấu của Vương Song khủng bố như thế.

Không biết qua bao lâu, lôi đình đầy trời chậm rãi biến mất, bầu trời lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh, bầu trời màu lam giống như gương sáng, không hề nhìn ra trước đó từng có cảnh tượng lôi đình diệt thế.

Trong hư không, một thân ảnh màu đen thẳng tắp rơi xuống từ trên không “rầm” một tiếng rơi trên mặt đất tạo ra một cái hố to.

- Sư đệ!

Ba người Chu Thông kinh hô một tiếng, thân ảnh nhanh chóng bay tiến lên, mặt đất đã trở thành một vùng phế tích, chỉ có một mảnh đất hoang, các loại thực vật, linh dược, thậm chí núi đá đều hóa thành tro tàn, ở dưới sấm sét không còn tồn tại.

Một thân thể cháy đen nằm trên mặt đất, giống như than cốc, không có một tia sinh mệnh khí tức.

Ba người Chu Thông đều tiến lên, nhìn thấy than cốc, bi thương trong mắt còn chưa xuất hiện, thân thể cháy đen đột nhiên “Răng rắc” một tiếng vỡ ra, lộ ra thân thể trong suốt phía trong, giống như Dương Chi Ngọc thượng hạng.

Vương Song chậm rãi từ đứng lên, đôi mắt vô cùng thanh tịnh, thần quang trong trẻo, trên thân vỏ khô tuôn rơi xuống, trên thân tách ra từng tia sáng chói, tản ra một cảm giác toàn thân Vô Lậu.

Thân thể Vương Song chấn động, tất cả vỏ khô trên người hắn đều tróc ra sạch sẽ, hắn nắm chặt nắm đấm, một cỗ lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó, thân thể Vương Song cảm nhận được một cỗ vĩ lực đủ để Phá Thiên!

- Sư đệ, ngươi không sao chứ!

Ba người Chu Thông nhìn thấy Vương Song đứng dậy, vô cùng lo lắng mở miệng dò hỏi.

- Hiện tại ta cảm thấy vô cùng cường đại!

Thanh âm Vương Song hữu lực, mơ hồ ẩn chứa một cỗ lực lượng Toái Kim Liệt Thạch!

Bạn cần đăng nhập để bình luận