Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 786: Lục Ma Đằng nhị giai

Lúc hắn đang suy nghĩ, chỉ thấy lôi đình trong mây đen trực tiếp hóa thành lôi đình to bằng một cánh tay rơi xuống, âm thanh đinh tai nhức óc gần như chấn đồng màng nhĩ của bọn hắn.

Không chỉ có bọn họ, rất nhiều người của căn cứ thành phố Giang Nam đều đưa ánh mắt nhìn về phía này, ánh mắt tràn đầy sự tò mò, nhưng người bình thường chỉ biết nơi này cấm người khác tiến vào, Tiến Hóa Giả cùng cao tầng đều biết nơi này là địa phương Vương Song tự sắp xếp, chuyên dùng để sắp xếp quả Sinh mệnh, bởi vậy, cũng sẽ không nhàm chán mà tới nơi này.

Vương Song vô cùng khẩn trương nhìn lôi điện trước mặt, trong lòng cũng rất khẩn trương, đặc biệt là nhìn thấy Lục Ma Đằng gần như không có sức mạnh phản kháng.

- Ầm!

Thân thể Lục Ma Đằng cũng chỉ lớn hơn cái thuốc, dây leo có chút run rẩy từ trên thân thể dọc theo người ra ngoài, ngăn cản lôi đình rơi xuống từ không trung.

Kết cục không chút nào ngoài ý muốn, lôi đình lấy thế quét ngang trực tiếp chém nát dây leo, sau đó rơi ầm ầm trên thân thể nó.

- Không...

Vương Song kinh hô một tiếng, cũng không thể nào ẩn nhẫn, muốn xuất thủ, nhưng mà sau một kích này, mây đen trên trời tản ra, từng sợi ánh sáng mặt trời tràn lan ra, rơi trên người, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

Nhưng mà, Vương Song không thèm để ý đến ánh sáng mặt trời lần nữa xuất hiện, có chút ngốc trệ nhìn trên mặt đất một nhúm tro tàn màu đen, không phải là Lục Ma Đằng mà!

Nhìn thấy Lục Ma Đằng mà mình vất vả thu phục trở thành một đống tro tàn, Vương Song gần như muốn thổ huyết, bản thân hao tổn rất nhiều tâm huyết trên người Lục Ma Đằng, chỉ có mình hiểu rõ bây giờ nháy mắt lại hóa thành hư không.

Vương Song miễn cưỡng đè nén bi phẫn trong lòng, nhìn một Quả sinh mệnh cùng Huyết Xà lan từ xa, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may mắn thời điểm lôi kiếp của Lục Ma Đằng cách xa hai gốc thực vật này, nếu không, chỉ sợ ba loại bảo bối của mình không còn một mống.

- Két.

Ngay lúc Vương Song đau lòng vì mất đi Lục Ma Đằng, một thanh âm rất nhỏ xuất hiện bên tai Vương Song, nhất thời làm Vương Song sững sờ sau đó mãnh liệt cúi đầu nhìn về phía đống tro tàn kia.

Cụ thể mà nói, đây cũng không phải là tro tàn, càng giống một khối than đen, lúc này, than đen giống như trứng gà nứt vỏ, một chút hào quang màu xanh lục từ trong đó tràn lan ra.

- Đây là?

Ánh mắt Vương Song sáng lên, có chút kích động khẩn trương nhìn khối than đen này.

Vương Song quan sát, mặt ngoài màu đen tróc ra, ánh sáng màu xanh lục tỏa ra càng ngày càng nhiều, giống như ánh mặt trời vừa mọc, run run rẩy rẩy ló đầu ra.

- Bành.

Nương theo vỏ cứng màu đen cuối cùng tróc ra, vô tận ánh sáng màu xanh lục gần như che đậy toàn bộ thiên địa, trước mắt trở thành một thế giới màu xanh lục, Vương Song mở to hai mắt nhìn, một dây leo màu xanh thạch anh lẳng lặng nằm trên mặt đất, giờ khắc này, gần như trở thành trung tâm trong trời đất.

- Tiểu Lục?

Vương Song kích động, có chút khẩn trương nhẹ giọng mở miệng. Vừa dứt lời, “Vút”, ánh sáng màu xanh lục lần nữa tăng vọt, giống như từ trong ngủ mê tỉnh lại, nhưng quang huy này cũng không chói mắt, rơi vào trên người Vương Song là một cảm giác ấm áp.

- Chủ nhân!

Thanh âm thanh thúy của Tiểu Lục truyền đến, nhất thời làm Vương Song vui mừng.

- Tiểu Lục, ngươi không sao chứ?

Vương Song kích động hỏi.

- May mà có chùm hỏa diễm màu trắng của chủ nhân, ngay khi bản thân ta cho rằng sắp xong đời, không nghĩ tới một cỗ lực lượng kỳ dị hiện lên khiến cho ta lần nữa khôi phục lại!

Trong thanh âm của Tiểu Lục không che giấu được sự hưng phấn.

- May mắn có Tạo Hóa Chi Lực của Tứ Linh Chi Hỏa, nếu không lần này Tiểu Lục thật sự bị Lôi đình đánh chết.

Vương Song thở phào.

- Nhưng mà chủ nhân, Tiểu Lục cũng là nhân họa đắc phúc, dưới màn tẩy lễ của lôi đình, thành công đột phá đến Nhị Giai!

Lời nói của Tiểu Lục khiến Vương Song vô cùng vui mừng.

- Thật sao?

Lời nói vừa dứt, một luồng khí tức khủng bố như bão táp từ trên thân thể Lục Ma Đằng truyền đến, giống như mười núi lửa siêu cấp bạo phá. Vương Song bị cỗ khí tức này trùng kích vào, không khỏi hơi rút lui mấy bước, trong mắt lóe lên một vòng kinh hãi. Hắn đã cảm nhận được, cỗ khí thế này không thua kém Kim Cương cự hình cao mấy chục mét ở trong Đại Hưng sơn mạch.

- Đây là cái gì, khí tức khủng bố quá!

- Trời ạ, cho dù thành chủ của căn cứ chúng ta cũng không có khí tức khủng bố như vậy!

- Người nào, chẳng lẽ là địch nhân đánh tới!

- Không tốt rồi, nhanh đi tìm thành chủ!

- ...

Vương Song thật tình không biết căn cứ của thành phố bởi vì khí thế của Tiểu Lục trong nháy mắt loạn lên, có chút kinh hoảng suy đoán là ai mà có khí thế khủng bố như vậy, thậm chí trực tiếp qua tìm Vương Song, còn tưởng rằng là có địch nhân đánh tới.

- Được rồi, Tiểu Lục, mau thu hồi khí thế của mình đi!

Vương Song vội vàng mở miệng, mặc dù bản thân cũng không thèm để ý tới khí thế của Tiểu Lục, nhưng ảnh hưởng bên ngoài quá lớn, tinh thần lực của hắn cực kỳ cường hãn, cũng có thể nhìn ra sĩ binh ngoài cửa trợn mắt trắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận