Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 806: Căn Cứ Vệ Tinh của thành phố Nam Lâm (2)

- Lăng Nguyên đã chết, tin tức này của Căn Cứ Vệ Tinh cũng chỉ có ta và ngươi biết, ngươi nói xem, lỡ như ngươi âm thầm nói cho thành chủ đại nhân biết, ta đây chẳng phải là uổng phí công sức, còn rước lấy phiền phức sao!

Chu Mị nhìn nữ nhân này, đột nhiên cười rộ lên.

- Không, sẽ không, ta làm sao dám đối đầu với Chu tiểu thư chứ, ta chỉ cần có một cuộc sống tốt ở Căn Cứ thành phố Giang Nam là đủ rồi, còn lại ta không biết gì hết, cũng sẽ không nghĩ đến!

Nữ tử có chút hoảng sợ lắc đầu, thân thể ý thức lùi ra phía sau mấy bước.

- Ngươi không dầm, thế nhưng là ngươi vì điều gì mà tiết lộ tin tức này cho người khác biết?

Chu Mị cười nhạt một tiếng, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo:

- Nữ nhân này, tính toán hay lắm, muốn mượn tay bọn ta diệt trừ Lăng Nguyên, ngươi lại dùng tin tức này đổi lấy sự tín nhiệm của thành chủ, mượn tay thành chủ diệt trừ chúng ta!

- Nếu như không phải ta cẩn thận, e là thật sự sẽ bị ngươi qua mặt! Ngươi nói tin tức này cho đệ đệ của ngươi, chính là để phòng ngừa mình bị diệt khẩu, tâm tư quả thật rất xảo quyệt, nhưng đây là địa bàn của ta, mọi hành động của ngươi đều nằm trong mắt ta, muốn giở trò gian manh với ta, ngươi đang tìm tự tìm cái chết đó!

m thanh của Chu Mị vô cùng dày đặc, gương mặt đáng yêu lúc này vô cùng lạnh lùng.

Nghe vậy, sắc mặt của nữ tử sắc mặt "Vụt" một cái trở nên trắng bệch, giống như bị nhìn thấu bí mật sâu nhất, lập tức quỳ xuống, không ngừng cầu xin.

- Chu tiểu thư, cầu xin ngươi, buông tha cho đệ đệ của ta, tất cả những chuyện đó là do ta bắt nó làm, ngươi đừng làm hại nó, nếu như ngươi tức giận, cứ việc nhắm vào ta, cho dù giết ta, ta cũng không quan tâm, chỉ cần ngươi có thể tha cho đệ đệ của ta! Nó vẫn còn rất nhỏ, không thể chết như vậy...

Giọng nói của cô gái vô cùng thê lương, khiến cho người ta nghe thấy sinh ra một chút không đành lòng.

- Hừ, ngươi nói muộn rồi, nó đã chết rồi!

Chu Mị giống như một ngọn núi băng, lạnh lùng, trực tiếp đánh nát chút hy vọng còn sót lại trong lòng nữ tử.

- Chết, chết rồi...

Thần kinh nữ tử giống như bị đả kích, co quắp ngã xuống đất, không ngừng tự lẩm bẩm.

Trong mắt Chu Ba lóe lên một tia sát ý, nhìn Chu Mị thăm dò, nhìn thấy Chu Mị gật đầu, lập tức kéo nữ nhân đi, Chu Mị biết vận mệnh tiếp theo của nàng sẽ như thế nào, nhưng mà nàng cũng không còn cách nào khác.

Ở Mạt Thế, ngươi không chết, thì chính là ta chết, tư nguyên chỉ có ngần ấy, ngươi có được, ta sẽ không có, tất cả mọi người chẳng qua chỉ là những kẻ đáng thương mà thôi, để có thể sinh tồn, phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Chu Ba đến, nhìn thấy con gái của mình còn đang ngẩn người, vươn tay lắc trước mặt Chu Mị, thấy vẫn không có phản ứng, không khỏi nhíu mày.

- Con gái, con làm sao vậy?

Nghe thấy tiếng của Chu Ba, Chu Mị giống như đang thất thần, phản ứng lại, nhìn cha mình, ánh mắt của Chu Mị dường như có chút xa xăm.

- Cha, cha nói xem con có phải là một nữ nhân xấu xa không,trong phim truyền hình, hay là trong phim ảnh, cách làm này của con giống như cách làm của nhân vật phản diện nữ xấu xa nhất!

- Có đôi khi, con cảm giác hai tay của mình giống như dính đầy máu tươi, nhưng không thể không làm, không chỉ có như thế, còn phải làm ra dáng vẻ ngây thơ, khuôn mặt đáng yêu để nịnh nọt những người khác...

Chu Mị tự lẩm bẩm, nói một số lời kỳ quặc.

Chu Ba giật mình, có chút lo lắng nhìn con gái của mình:

- Con gái, con không sao chứ, đây không phải là lỗi của con, nếu như đã sống ở Mạt Thế, nhất định phải học những thứ này, nếu con không làm như vậy, có thể sau này người phiền phức chính là chúng ta, giống như nữ nhân này, nếu như chúng ta để cho nàng chạy thoát, nàng chắc chắn sẽ lén tìm thành chủ, nói tin tức này cho hắn biết, đến lúc đó, tin tức của chúng ta sẽ không đáng một đồng, thậm chí còn có thể bị thành chủ chán ghét, đây là một vấn đề nan giải, cũng chỉ là vì cuộc sống mà thôi!

Nghe được cha mình nói, Chu Mị đột nhiên "Phụt phụt" cười rộ lên, nháy mắt mấy cái, nhìn Chu Ba cười hì hì nói:

- Ai ya, con chỉ đùa cha mà thôi, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, chết thì chết! Con sẽ không vì loại nữ nhân không biết tốt xấu này sầu não đâu!

Nhìn thấy nữ dáng vẻ con gái của mình như thế, Chu Ba thở phào , cười rộ lên:

- Đứa nhỏ này, dọa cha hết hồn!

Hắn lại không nhìn thấy trong mắt Chu Mị lóe lên một tia mơ màng.

Sau khi đám người Vương Song quay trở về, hai cha con Chu Ba nhận được tin tức vội vàng ra nghênh tiếp.

Trên bàn cơm trong đại sảnh, Chu Ba cũng không hỏi thăm tình hình cụ thể của Vương Song, chỉ nói về một số chuyện khác, bọn người Vương Song bởi vì có tâm sự, có vẻ hơi không quan tâm.

Chu Mị ở bên cạnh nhìn thấy, trên mặt lộ ra một nụ cười yêu kiều, ánh mắt ẩn ý nhìn cha mình, Chu Ba lập tức hiểu rõ gật đầu, đuổi một vài người không liên quan ra ngoài, chỉ để lại ba người Tô Vũ, còn có hắn và Chu Mị, tổng cộng sáu người ở bên trong,

Bạn cần đăng nhập để bình luận