Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1832: Thiên Long ngâm!

Cảm nhận được động tác của Vương Song, Dương Mạt không nói gì thêm. Chỉ có chút không cam lòng nhìn đối thủ bên Dị Vực kia. Hắn thật sự rất muốn tỉ thí cùng đối phương!

Bát Hoàng Tử nhanh chân hướng về phía trước, đứng ở trước mặt đối phương, khí tức cả người giống như một con Chân Long, ánh mắt hắn mang theo một chút dã tính, không phục bất luận kẻ nào, có can đảm trước bất kỳ ai khiêu chiến.

- Đại Tần Đế Quốc, Tần Thiên!

Thanh âm Bát Hoàng Tử vô cùng cuồng dã, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, trên thân thể như ngọc xuất hiện một tia quang mang.

Đối mặt với Tần Thiên, thiên kiêu Dị Vực đối diện giống như có mấy phần nghiêm túc, liếc mắt dò xét đối phương một chút, khóe miệng nhếch lên độ cong nhỏ:

- Không tệ, xem ra ở Vũ Trụ của các ngươi vẫn có chút nhân tài.

- Vậy thì để bổn vương nhìn xem ngươi đến tột cùng có bản lĩnh gì!

Tần Thiên cười lạnh một tiếng, vừa mới nói xong, thân ảnh hắn vừa động, một quyền đánh tới đối phương.

"Ầm."

Quang mang đầy trời lập lòe, một quyền của Tần Thiên đánh xuống, giống như phát sinh đại hủy diệt, càn khôn vỡ nát, đây là một loại lực lượng cực kì khủng bố, thậm chí so với tháp hùng vừa mới bắt đầu cũng không kém chút nào!

Ánh mắt Phục Cầm ngưng lại, không lùi ước, một tay dựng thẳng lên, chém tới phía trước.

- Hư Không Trảm!

Không gian giống như bị chia thành hai nửa, một cỗ lực lượng xé rách cực kì khủng bố rơi xuống trên người Tần Thiên, muốn chém giết!

"Ong"

Nhưng cỗ lực lượng này rơi vào trên người Tần Thiên cũng bị một tầng quang mang nhàn nhạt bao phủ, tầng quang mang này nhìn cực kỳ yếu kém, nhưng lại vô cùng cứng cỏi, căn bản không có chút dấu hiệu vỡ nát nào.

- Phòng ngự mạnh thật!

Thấy thế, sắc mặt Phục Cầm ngưng tụ, thân ảnh như thiểm điện lui lại, đứng ở đằng xa, hơi kinh ngạc mở miệng.

Một quyền thất bại, Tần Thiên nhìn đối phương, trên thân thể từng đạo quang mang bạch ngọc lập loè, phụ trợ hắn như một Tôn Thần Giả!

- Đây là Vạn Ngọc Pháp Thân!

Tần Vũ hơi kinh ngạc mở miệng:

- Không nghĩ tới hắn tu hành môn thần thông này đến đại thành, khó trách có lực lượng như thế!

Nghe vậy, bọn người Vương Song hơi nghi hoặc một chút, không biết cái gọi là Vạn Ngọc Pháp Thân là cái gì.

- Đây là một loại thần thông của hoàng thất ta, có điều đã phủ bụi rất lâu, rất khó tu hành, nhưng một khi tu hành đến đại thành, dù cho Tinh Chủ cũng không có cách nào đánh tan phòng ngự của hắn!

Tần Vũ biết rõ nghi hoặc của mọi người, mở miệng giải thích.

- Hí, Tinh Chủ cũng không cách nào đánh tan, khủng bố như vậy!

Nghe vậy, bọn người Vương Song chấn kinh tự lẩm bẩm.

Đồng thời, bọn họ cũng hiểu rõ vì sao Bát Hoàng Tử có tự tin như thế.

Đối diện, trận doanh Dị Vực, một đám người vô cùng lo lắng nhìn một màn trên trận, Lam công tử lại bình chân như vại, không lo lắng chút nào.

- Ha ha, lúc này mới vừa mới bắt đầu, thực lực của Phục Cầm ngay cả ta cũng không dám khinh thường, muốn đánh bại hắn, bằng một cái Pháp Thân như thế, quả thật chính là nằm mơ!

Lam công tử khinh thường mở miệng nói nhỏ.

Nghe vậy, mọi người lúc này mới yên lòng lại.

- Phòng ngự Pháp Thân không tồi, nhưng nếu chỉ như thế, vậy ta chỉ có thể nói lần chiến đấu này dừng ở đây!

Phục Cầm lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tần Thiên, hai tay chậm rãi kết ấn, phía sau hắn, từng đạo lực lượng sôi trào mãnh liệt khuấy động, trong năng lượng này, một cái cổ cầm chậm rãi xuất hiện, cổ cầm chỉ lớn bằng một người, hiện ra nhiều màu.

- Diệt Sinh cầm!

Thấy thế, bên phía Dị Vực đều chấn kinh mở miệng, ánh mắt e ngại nhìn cái cổ cầm này.

- Nghe nói, Phục Cầm công tử lúc trước sử dụng môn thiên phú thần thông này, một khúc đó đánh chết nhất tôn Tinh Chủ!

- Đây là Truyền Thừa Thần Thông của Phục Thị Nhất Tộc, nghe nói là thần thông bắt chước một kiện thần binh cái thế bên chúng ta.

- Gia hoả kia xong đời, Diệt Sinh Cầm ra, vạn vật diệt tuyệt, dù cho Tinh Chủ ở chỗ này, cũng chỉ có một con đường chết!

........

Nhìn thấy trong tay đối phương xuất hiện cổ cầm, ánh mắt Tần Thiên cũng ngưng tụ, từ trên cổ cầm này, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng cực kì khủng bố.

Nghĩ đến tầm quan trọng của trận chiến này, Tần Thiên hít thở sâu, trong tay xuất hiện hai cái găng tay màu vàng kim nhạt.

Mang găng tay lên, Tần Thiên giống như hóa thành một tôn chiến thần, một cỗ khí thế có ta vô địch bạo phát, quét sạch tứ phương.

- Găng tay chiến thần!

Tần Vũ hô nhỏ một tiếng:

- Bọn họ đây là trực tiếp bắt đầu chia sinh tử.

- Đây là bí bảo hoàng thất, cũng là một kiện Cấm Khí, sau khi đeo lên, trong thời gian một nén nhang, thực lực của hắn sẽ tăng vọt gấp ba!

Nghe vậy, vẻ mặt đám người Vương Song càng thêm ngưng trọng, đây là một trận chiến mấu chốt nhất, đường dẫn đầu tiên có thể bảo trụ được hay không chính là dựa vào trận chiến này!

- Thất Sát Khúc!

Đối diện, khóe miệng Phục Cầm nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, lập tức vung hai tay lên, cổ cầm chấn động, một cỗ âm khiếu xé nứt thiên địa vang lên, lấy tốc độ kinh khủng đánh tới Tần Thiên.

- Phá Thiên Thần Quyền!

Sắc mặt Tần Thiên lạnh lùng, không chút nào e ngại, đấm ra một quyền, một đạo quyền ấn kim sắc nổ ra, cùng đánh vào âm khiếu của đối phương, âm thanh chấn động vang lên, hai đạo công kích chôn vùi lẫn nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận