Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 174: Nói chuyện

Trầm Hải vỗ vỗ tay, một mỹ nữ lập tức đi ra, toàn thân trần trụi, đường cong thu hút, mỉm cười với Trầm Hải, sau đó nàng cúi người, tiêu trừ hỏa khí giúp Trầm Hải.

Sau khi phát tiết hỏa khí trong cơ thể, Trầm Hải mặc lại quần áo đi đến một căn phòng lớn khác, một nam tử trung niên có chút chán chường ngồi ở trong tiểu viện, nhàn nhã uống trà, dường như phát hiện ra Trầm Hải vừa mới tiến vào.

- Ha ha Hoàng lão ca, hôm nay nhàn nhã quá nhỉ.

Trầm Hải cười lớn một trận tiến vào, sắc mặt khôi phục lại vẻ hiền lành như trước.

- Ồ, là Trầm lão đệ à, đến đây, mau ngồi xuống, ngọn gió nào đưa một người siêu bận rộn như ngươi đến đây vậy.

Vị đang ngồi đây từng là nhân vật phong vân uy chấn thành phố Giang Nam, từng nắm giữ trong tay hàng tỷ hiện kim.

Bây giờ lại trở thành một người nông dân bình thường, một thân quần áo đơn giản, cũng không được mọi người vây quanh xem như trung tâm như ng2y xưa nữa, nhưng trên mặt hắn vẫn không có chút tức giận hay ủy khuất nào, mà con cười gọi Trầm Hải tiến đến.

Trầm Hải ngồi ở đối diện Hoàng Thiên Hằng, cũng cầm lấy một ly trà,

- Có đôi khi ta thật hâm mộ cuộc sống của ngươi lúc này, không cần quan tâm đến gì cả. Thấy không biết khi nào ta mới được giống như lão ca.

- Ha ha, lão đệ nói thật hay nói giỡn thế, có biết bao nhiêu người đang trông cậy vào ngươi kia kìa, ngươi không được bỏ gánh giữa chừng đâu.

Hai ngươi ta nói ngươi nghe tán gẫu một hồi lâu, nhưng phần lớn nội dung đều là những đồ dinh dưỡng gì đó.

Nói chuyện một hồi, Trầm Hải chớp mắt nói:

- Lão ca, chắc ngươi không biết, ta mang theo một ít người ra ngoài tìm chút lương thực, bọn ta sắp tìm được rồi, sau đó lại xuất hiện một đám người, thế là lại bị bọn họ cướp đi hết.

- Đám người bọn họ nhân cường mã tráng, bọn ta chỉ có thể rời đi,hơn năm ngàn ký lương thực, cứ như vậy mà rơi vào tay đám côn đồ kia, bọn ta thật lòng lo lắng cho những người bình thường kia!

Nghe Trầm Hải bẻ cong sự thật trước mặt Hoàng Thiên Hằng, Vương Song ở trong bóng tối cố im lặng đến cực điểm, người kia quả thật là một diễn viên trời sinh,gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Hoàng Thiên Hăng không hổ là một cáo già tung hoành trên thương trường, sắc mặt hắn không chút biến hóa, cũng oán giận nói:

- Cái gì, ngay cả lương thực mà ngươi và mọi người đi tìm đều bị cướp cả rồi, bọn họ là ai, sao lại ác độc đến như vậy!

- Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ phái người đi tìm hiểu.

Trầm Hải chậm rãi mở miệng.

- Đúng rồi, lão ca, không biết ngươi có ý kiến gì với chuyện này không?

- Trò hay đến rồi.

Vương Song ở một nơi bí mật gần đó thầm nghĩ, hắn không tin Trầm Hải này thật sự muốn than khổ với Hoàng Thiên Hằng đâu, e rằng mục đích chân chính là để thăm dò ý kiến của Hoàng Thiên Hằng thôi.

- Chuyện này, ta hiện giờ đã lớn tuổi, tinh lực cũng không như các ngươi, lo lắng chuyện gì cũng xuất hiện vấn đề, loại chuyện này người cứ xem rồi làm là được rồi, ta không có ý kiến gì cả, ta tin rằng lão đệ nhất định sẽ xử lý thật tốt chuyện này!

Hoàng Thiên Hằng cười ha ha nói.

- Haiz, dạo này trí nhớ của ta thật không tốt lắm, nói chuyện với ngươi một hồi lại hơi buồn ngủ. Thật là... ...

Hoàng Thiên Hằng vừa nói vừa nheo mắt, dường như thật sự đã ngủ rồi.

Trầm Hải thấy cảnh này, sắc mặt cũng hơi thay đổi, không nói chuyện nữa mà rời đi luôn.

- Bằng hữu, xuất hiện đi.

Sau khi Trầm Hải ra ngoài, Vương Song ở nơi bí mật cũng rình xem một chút, đang định đi ra ngoài, đột nhiên, âm thanh của Hoàng Thiên Hằng vang lên, thân ảnh của Vương Song liền khựng lại một chút, sau đó lại xuất hiện trước mặt Hoàng Thiên Hằng.

- Hoàng Thiên Hằng!

Vương Song nhìn nam tử trung niên trước mặt, chậm rãi mở miệng.

- Ngươi hẳn không phải người của Trầm Hải! Không biết tìm ta có chuyện gì, sao lại có thể tiến vào nơi của Tiến Hóa Giả thực lực cường đại thế này!

- Ta đoán, có phải ngươi không có quan hệ gì với Trầm Hải, muốn đối phó Trầm Hải? Đúng không?

Khóe miệng Hoàng Thiên Hằng lộ ra ý cười nhạt nhìn Vương Song, không nhanh không chậm nói, hắn không còn một chút bộ dáng lười nhác như ban nãy nữa mà bây giờ ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

- Tốt, không hổ là một trong những người đứng đầu của thành phố Giang Nam, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Vương Song tán thưởng nói, lập tức đổi đề tài nói:

- Nhưng bây giờ ta tìm ngươi không phải vì đối phó với Trầm Hải, loại người như Trầm Hải, một tay ta đã có thể bóp chết hắn rồi, cho dù bên cạnh hắn có là Tiến Hóa Giả bảo vệ thì cũng vậy thôi!

- Vậy thì tại sao?

Hoàng Thiên Hằng mở to mắc, có chút nghi ngờ hỏi, hắn có chút hoài nghi với những lời mà Vương Song nói, dù sao trốn được bao nhiêu Tiến Hóa Giả ở đây như vậy, thực lực không cao thì sao mà làm được

- Vì nữ nhi của ngươi -- Hoàng Bối Bối.

- Cái gì, nữ nhi của ta!

Lần này, Hoàng Thiên Hằng đột nhiên biến sắc, thanh âm cũng trở nên vô cùng dồn dập.

- Xem ra người con gái này ở trong lòng hắn vô cùng quan trọng, mục đích đến đây lần này có lẽ sẽ được thật!

Vương Song giật mình thầm nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận