Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 401: Cút! (3)

Nghe thấy Vương Song nói vậy, Tôn Lập giống như mèo bị dẫm phải đuôi chớp mắt nhảy dựng lên:

- Làm sao có thể, ta làm sao có thể ra mặt vì hắn! Ta căn bản không biết hắn!

Nghe được Tôn Lập nói, sắc mặt Lưu Phong phút chốc dại ra, ánh mắt không thể tin được nhìn hắn, cho dù là thực lực của đối phương mạnh cũng không trở nên e ngại như vậy chứ, vậy mà trong phút chốc phủi sạch quan hệ với mình, phải biết rằng đây cũng không phải là ta ép ngươi tới tìm phiền toái mà là chính ngươi không nên tới, có nhầm hay không!

Những người khác nghe vậy toàn bộ đều có vẻ mặt giật mình nhìn Tôn Lập, cái miệng nhỏ nhắn của Mặc Vũ Tình khẽ nhếch, dường như có thể nhét vào một quả trứng gà.

Nhưng Tôn Lập làm sao có thể để ý đến mấy thứ này, nhìn Vương Song, miệng như loạt pháo:

- Vương đội, không, Vương đoàn, ngươi đừng hiểu lầm, ta là nghe nói tiểu tử này dám trêu trọc ngươi cho nên ta đặc biệt mang hắn đến nhận sai với ngươi, thế nhưng lại dám trêu chọc thành chủ Thiên Chi Thành, thật sự là sống không kiên nhẫn!

Nói xong vẻ mặt nịnh nọt nhìn Vương Song:

- Vương thành chủ, lần trước chiếm kho lương thực kia ta cũng có đi theo, may mắn thấy ngài uy nghiêm giống như thiên thần, hiện giờ lại vào trong căn cứ thành phố Hoa Tân chúng ta cùng nhau đối kháng với Zombie, nếu thị trưởng Trương bọn họ biết được ngài tới nhất định sẽ rất vui vẻ, ta sẽ đi báo với bọn họ.

Nói xong liền muốn chạy đi, ánh mắt Vương Song nhìn chằm chằm vào hắn, nhẹ giọng nói:

- Mang người đi cho ta!

Thân thể Tôn Lập cứng đờ, nghe vậy vội vàng xoay người ôm theo Lưu Phong rời đi, không có một chút chần chờ.

Đợi đến khi nhìn không thấy bóng dáng Tôn Lạp đâu, tất cả mọi người ở đây mơ hồ nghe được từng đợt tiếng kêu vô cùng thảm thiết, như chim quyên khóc, nghe mà thấy sợ hãi trong lòng.

Lúc này tất cả mọi người ở đây nghe được Tôn Lập nói, phút chốc hiểu được thân phận của Vương Song vậy mà là thành chủ của Thiên Chi Thành, là vị cường giả đứng đầu của ba thế lực lớn Vương Song!

Sắc mặt bọn họ đều dại ra, vẻ mặt không dám tin nhìn Vương Song không thể tin được là đường đường là một thế lực lớn đứng đầu thế nhưng lại yên lặng xuất hiện trong này.

Vẻ mặt Mặc Vũ Tình cũng dại ra, không nghĩ rằng người cứu mình chính là Vương Song, trước đó nghe được Lưu Phong nói muốn cho mình cùng những người khác hiến cho Thiên Chi Thành cùng sư đoàn 21, không nghĩ đến còn chưa có bắt đầu, bản thân đã gặp được một chủ tử lớn nhất.

Trong phút chốc, trong lòng của nàng phức tạp vô cùng, không biết nên vui hay nên buồn.

Trầm Kỳ lại bất đồng với nàng, là nữ nhân diêm dúa lẳng lơ, ánh mắt của nàng lúc này giống như là hồ nước mùa thu, như nhìn con mồi nhìn Vương Song, vươn đầu lưỡi, liếm môi một chút, miệng thì thào tự nói:

- Lúc này mới phù hợp với hình tượng nam nhân trong lòng ta!

Vương Song nhìn thấy Tôn Lập rời đi, quay đầu tuỳ ý tìm đến một cái bàn, ngồi xuống bưng lên một ly rượu đỏ, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức, hắn biết tiếp theo nơi này sẽ rất náo nhiệt.

Trôi qua thật lâu, tất cả mọi người dần phục hồi lại tinh thần, nhìn thân ảnh Vương Song đều có vẻ mặt kính sợ, vốn là ồn ào náo nhiệt bên trong trang viên phút chốc trở nên vô cùng im lặng, động tác nói chuyện của mỗi người đều trở nên cẩn thận sợ quấy rầy đến thân ảnh đang yên lặng ở chỗ kia.

Ánh mắt Mặc Vũ Tình biến hoá, cuối cùng vẫn đi đến bên người Vương Song, đứng sau lưng hắn giống như là một thị nữ, phối hợp với một thân trang phục thị nữ lại vô cùng thích hợp.

Lúc này Trầm Kỳ không nhìn nam nhân bên cạnh, dáng người chập chờn như ma quỷ đi tới chỗ Vương Song, vừa sải bước ra, cặp đào trước ngực hùng vĩ làm kẻ khác phải ghé mắt.

Đi tới bên cạnh Vương Song, Trầm Kỳ tựa như không chú ý tới Mặc Vũ Tình đứng một bên, từ đầu đến cuối đi tới gần Vương Song, cánh tay như bạch ngọc đặt lên vai Vương Song, hơi hơi cúi lưng làm cho Vương Song liếc mắt một cái liền nhìn thấy được cặp đào hùng vĩ trước ngực của nàng.

- Vương thành chủ, có muốn Tiểu Kỳ bồi ngài uống một chén không?

Hơi thở Trầm Kỳ như lan, giống như một con rắn xinh đẹp quấn lên người Vương Song, âm thanh mềm mại dừng ở bên tai Vương Song, làm cho Vương Song liếc mắt tức khắc thấy một cặp tuyết trắng đập vào mắt.

- Trầm Kỳ, ngươi có mặt dày quá không đấy!

Mặc Vũ Tình ở bên cạnh giận tím người, nàng nhìn hảo bằng hữu năm xưa của mình, hiện giờ lại dụ dỗ nam nhân trắng trợn như vậy, còn là một nam nhân bất kể thực lực, hay quyền lực đều rất đẳng cấp. Nghĩ đến tình cảnh ban nãy nàng cầu cứu nhưng bị ngó lơ, lòng nàng cảm thấy tức giận.

Trầm Kỳ liếc Mặc Vũ Tình, bàn tay không ngừng sờ soạng bờ ngực của Vương Song, cười mỉa mai:

- Vũ Tình à, nam nhân giống Vương thành chủ đây, có nữ nhân nào mà không khát vọng có được. Ta chỉ làm việc mình nên làm mà thôi, nếu ngươi thích cũng có thể làm vậy mà.

- Tuy ngươi xinh đẹp, nhưng lại không biết làm nam nhân vui lòng. Cứ như vậy thì có kẻ mạnh nào nhìn trúng ngươi được.

Nói xong, nàng ta lại nói chuyện nhỏ nhẹ với Vương Song:

- Thành chủ, người nói xem, ta nói vậy có phải không?

- Vô sỉ! Thế mà ngươi lại…

Bạn cần đăng nhập để bình luận