Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 795: Kết cục của Tiến sĩ Lâm

Lâm Thiên Nam nghe thây lời của đồ đệ, nhất thời vẻ mặt chờ mong ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng Vương Song tán thưởng nữ nhân thông tuệ một tiếng, nhìn vào mắt bọn họ, nhàn nhạt gật đầu:

- Ngươi cũng thông minh thật đấy!

- Mong thành chủ mau cứu Lão Từ, sở dĩ hắn bị thương nặng như vậy đều là vì bảo vệ chúng ta, nếu không một đại cao thủ như hắn, làm sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy!

Lâm Thiên Nam cầu khẩn nhìn Vương Song, hi vọng Vương Song có thể cứu Lão Từ, thậm chí muốn quỳ xuống cầu xin Vương Song.

Vương Song vội vàng một tay hư đỡ, khiến thân thể đối phương không thể ngã xuống:

- Tiến sĩ Lâm không cần như thế, nếu ngươi đã mở miệng, cho dù khó thế nào, ta cũng sẽ cứu người!

Đối với nhân tài giống như Tiến sĩ Lâm, Vương Song không có thể không để ý yêu cầu của bọn họ.

Trên tay Vương Song xuất hiện quả Sinh Mệnh màu xanh nhạt, ngửi thấy loại quả này tản ra mùi thơm ngát, đám người Lâm Thiên Nam cảm thấy mừng rỡ, đều có chút sốt ruột nhìn Quả Sinh Mệnh trong tay Vương Song.

- Đúng là tiện nghi cho ngươi rồi, rất nhiều thủ hạ của ta còn chưa được hưởng thụ đãi ngộ này đâu!

Vương Song đưa quả Sinh Mệnh này cho Từ Minh Khoa, nói thầm một câu, vừa vặn khiến đám người Lâm Thiên Nam nghe được.

Sau một khắc, mọi người chấn kinh phát hiện khí tức trên người Từ Minh Khoa dần dần mạnh lên, trên mặt tái nhợt không chút huyết sắc cũng có một tia huyết sắc.

Nếu như trước đó trên thân Từ Minh Khoa khí tức như một ngọn lửa nhỏ hấp hối ngọn, hiện tại, cũng là một tiểu hỏa đoàn, đồng thời, cỗ hỏa đoàn này càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh.

Vẻn vẹn mấy phút, khí tức trên người hắn giống như một vầng thái dương, tản ra ánh sáng cùng nhiệt độ vô tận.

- Ầm!

Từ Minh Khoa mãnh liệt mở to mắt, hai tia sáng sáng chói từ trong mắt của hắn bắn ra.

- Lão Từ, ngươi không sao chứ?

Lâm Thiên Nam ở bên cạnh kinh hỉ hỏi.

- Đã hoàn toàn khôi phục.

Vẻ mặt Từ Minh Khoa cũng không thể nào che giấu sự chấn kinh, thương thế của hắn vô cùng nghiêm trọng thế nào bản thân hắn rõ ràng nhất, có thể nói, đợi thêm vài phút, Diêm Vương gia có thể tóm người đi, thế nhưng nhờ loại quả kia của Vương Song, thương thế trên người hắn vậy mà hoàn toàn khôi phục lại, vết thương kinh khủng kia cũng được chữa trị.

- Loại bảo vật này nhất định là trân quý dị thường, thậm chí ngay cả Vương thành chủ cũng không có bao nhiêu, vậy mà nguyện ý dùng cứu ta!

Từ Minh Khoa suy nghĩ, trong lòng rất cảm động với hành động của Vương Song.

Nhưng mà hắn vừa muốn nói lời cảm kích, Vương Song cười cười khoát khoát tay:

- Không cần nói mấy lời cảm kích đây, sau này cố gắng nỗ lực, tranh thủ tiêu diệt toàn bộ Zombie, đây chính báo đáp tốt nhất với ta rồi!

- y... Đa tạ thành chủ!

Từ Minh Khoa nghiêm mặt, trầm giọng mở miệng.

Sau đó, dưới sự bảo vệ của Vương Song, mọi người thuận lợi đi vào căn cứ địa Thành phố Giang Nam, nhìn thấy tường thành Hùng Uy bao la hùng vĩ cùng thành thị phồn hoa, bọn họ không khỏi lần nữa sợ hãi than.

...

Trong đại sảnh, lúc này đã có không ít người, Vương Song ngồi ở vị trí đầu, đám người Đổng Châu, Triệu Hân ngồi một bên, nhìn đám người Lâm Thiên Nam, trong mắt lóe lên một vòng hiếu kỳ.

- Vị này là tiến sĩ Lâm Thiên Nam cùng đoàn nghiên cứu của hắn.

Vương Song giới thiệu cho đám người Triệu Hân:

- Tiến sĩ Lâm Thiên Nam có thể đến căn cứ địa Thành phố Giang Nam chúng ta, đây là vinh hạnh của chúng ta, Triệu Hân, nhất định phải sắp xếp chỗ ở tốt nhất cho Tiến sĩ Lâm, không thể để cho bọn họ chịu ủy khuất, đây cũng là đãi ngộ cho một chuyên gia cao cấp.

Mặc dù tất cả mọi người biết lời nói của Vương Song là lời xã giao, nhưng lọt vào tai đám người Lâm Thiên Nam vẫn có cảm giác dễ chịu, dù sao Vương Song thân là thủ lĩnh của một đại thế lực siêu cấp, có thể hòa khí đối đãi với bọn hắn như vậy, đây cũng là thái độ đại biểu cho cả căn cứ địa.

- Hiểu rõ.

Triệu Hân cười, có chút hiếu kỳ nhìn Lâm Thiên Nam, cười nhẹ hỏi thăm:

- Tiến sĩ Lâm, ta nghe nói trước đó các ngươi ở tỉnh Vân Trung, quan hệ với thủ lĩnh nơi đó rất tốt, hiện tại sao lại bị bọn họ truy sát?

Triệu Hân cũng không quanh co lòng vòng, hiện tại bọn hắn là thế lực đệ nhất tỉnh Đông Sơn, có đầy đủ tư cách cùng thực lực ứng phó hết thảy, càng không cần kiêng kị bất luận kẻ nào.

Nghe nói như thế, Vương Song cũng hiếu kì nhìn bọn hắn, trên đường đi, hắn ngại thân phận của mình, bởi vậy không mở miệng, bây giờ Triệu Hân mở miệng hỏi thăm, vừa vặn bản thân tránh được phiền phức.

- Ai...

Lâm Thiên Nam thở dài, chậm rãi nói, cũng không hề giấu diếm, bây giờ bọn họ ăn nhờ ở đậu, lại có được sự đãi ngộ như thế đương nhiên sẽ không che giấu, huống chi trên đường đi hắn nhìn thấy nơi này phồn hoa, biết Vương Song cùng Hầu Phong khác biệt, Vương Song thực sự suy nghĩ cho những người sống sot, đương nhiên sẽ không làm chuyện phát rồ, giao nghiên cứu đáng tự hào nhất cuộc đời mình cho hắn, Lâm Thiên Nam cũng có thể yên tâm.

Nghe thấy nghiên cứu của đám người Lâm Thiên Nam, ánh mắt đám người Vương Song sáng lên, trong lòng có chút cuồng hỉ, vốn dĩ cho rằng mình cứu một nhân tài, nào nghĩ đến nhân tài này còn ôm một kho báu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận