Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1954: Bố Trí Cạm Bẫy! (2)

Trong thiên hà lạnh như băng, từng viên thiên thạch lẳng lặng trôi nổi ở trong hư không!

- Vút.

Lúc này, một ta sáng xuất hiện từ trong hư không, đám người Vương Song, Chu Càn lập tức xuất hiện ở nơi này.

Vương Song đi vòng quanh bốn phía, sau đó tầm mắt chuyển động, tất cả những tư liệu bản thân hắn thu thập được lập tức xuất hiện, hai tay hắn không ngừng vung vẩy giữa không trung, những tư liệu này bay đi khắp nơi.

Cùng lúc đó, từng luồng nguyên lực giống như sợi tơ giăng khắp bốn phía, cuốn lấy đủ loại tư liệu đang bay ra, dùng chúng làm mấu chốt, tạo thành một trận pháp khổng lồ!

- Bát Nguyên Tỏa Linh trận!

Cuối cùng Vương Song cũng dừng lại động tác, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn trận pháp trước mắt tản ra một làn sóng khủng bố thì hài lòng gặt đầu.

- Sư huynh, ngươi học trận pháp này ở đâu vậy?

Dương Mạt cảm nhận được uy lực của trận pháp trước mắt thì ngạc nhiên nhìn Vương Song, không hiểu Vương Song từ đâu học được trận pháp này.

- Ha ha, cái này cũng là ta vô tình biết được.

Vương Song cười một tiếng, trong mắt xuất hiện từng tia sáng màu tím, Chu Thiên Thần Thuật quả thật rất phức tạp, bao hàm vạn tượng, Tinh La Y Tượng, Kỳ Môn Bát Quái...

Trận pháp cũng nằm trong số đó, sau khi Vương Song đột phá đến Tinh Chủ, đối với môn Thần Thuật này cũng nắm giữ được ở một mức độ nhất định, thậm chí còn có được ba cách bố trí trận pháp, một trong số đó chính là Bát Nguyên Tỏa Linh trận!

Với sự trợ giúp của tám loại tư liệu trân quý làm mắt trận, chỉ cần một mắt trận không bị phá hỏng thì trận pháp này cũng sẽ không bị phá! Uy lực trận pháp này dựa vào việc thi triển tư liệu bài binh bố trận, Vương Song lấy ra tám loại tư liệu dựa vào phỏng đoán, chí ít cũng có thể vây hãm cảnh giới Tôn Giả Tam Trọng trong vòng một nén nhang!

Nhờ sự trợ giúp của trận pháp, Vương Song mới càng có tự tin đánh trọng thương Cổ Diễn trong thời gian ngắn nhất!

Nghe vậy, Dương Mạt cũng không tiếp tục hỏi.

- Chu lão, tiếp theo phải nhờ ngươi rồi!

Vương Song nhìn Chu Càn nói, chỉ cần Chu Càn để lộ ra hơi thở, hắn tin chắc Cổ Diễn và Chiến Tôn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho dù biết có cạm bẫy, bọn họ cũng sẽ không để tâm!

Với cấp độ của bọn họ, ngoại trừ cường giả cùng cấp bậc thì không ai có thể tạo thành uy hiếp với bọn họ!

Mà Thanh Nguyên Tông, ngoại trừ Chu Càn thì rõ ràng không còn ai khác có thể đối phó với Tôn Giả.

Trong lòng Vương Song có một suy nghĩ, nếu như đến lúc đó có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cùng lắm bản thân cũng để lộ chút hơi thở, sau đó lập tức độ lôi kiếp!

Kéo bọn họ vào lôi kiếp của bản thân, hắn tin chắc Cổ Diễn cùng Chiến Tôn tuyệt đối sẽ không chịu nổi.

Nhờ có sự giúp sức của Vạn Giới Châu, Chu Càn cùng Vương Song lại lần nữa trở lại Cổ Sát Tông, Tiểu Không điều khiển Vạn Giới Châu giải phóng từng hơi thở của Chu Càn.

Mà ở trong Cổ Sát Tông, Cổ Diễn Tôn Giả cùng Chiến Tôn đang thương lượng một vài chuyện thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức đứng dậy rồi biến mất ngay tại chỗ.

Một lúc sau, thân ảnh Cổ Diễn Tôn Giả xuất hiện trên không trung, hai luồng khí tức như thần không hề kiêng kỵ được phóng thích ra.

Giờ khắc này, tất cả cường giả của Cổ Sát Tông đều ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hiện lên một tia sùng bái cùng kính trọng.

Cổ Diễn Tôn Giả là trụ cột vô cùng quan trọng của Cổ Sát Tông bọn hắn, cũng là linh hồn của Cổ Sát Tông!

Tâm niệm của Cổ Diễn bạo phát giống như một cơn bão, trong mắt bùng phát hai chùm sáng, như muốn xuyên thủng âm ty địa phủ!

Một lúc sau, thân ảnh Cổ Diễn Tôn Giả vừa biến mất đã xuất hiện bên trong chính điện!

- Vừa nãy là ai?

Chiến Tôn dời mắt, chậm rãi mở miệng hỏi.

- Chu Càn!

Đôi mắt Cổ Diễn sâu thẳm, nói gằn trừng chữ một.

- Là hắn!

Ánh mắt Chiến Tôn sững sờ, ngay sau đó thần sắc cổ quái nhìn Cổ Diễn.

Vậy mà hắn lại dám xuất hiện, hơn nữa còn đến địa bàn của ngươi, chắc là hắn đang hy vọng ngươi...

- Bây giờ hắn là đang tự tìm chết!

Ánh mắt Cổ Diễn lạnh lẽo.

- Ta đoán hắn đang muốn đánh lén ta, thế nhưng có lẽ là phát hiện ra sự tồn tại của người cho nên đã từ bỏ, nhưng nếu như có Chu Càn ở đây, thì không cần quay về, ta sẽ động thủ còn ngươi thì âm thầm trong bóng tối chú ý những chuyện ngoài ý muốn khác!

Cổ Diễn trầm giọng mở miệng nói.

- Ha ha, chẳng lẽ ngươi không sợ đây là một cái bẫy, Chu Càn chính là cố ý đến dụ ngươi mắc câu?

Chiến Tôn trầm giọng mở miệng nói.

- Bẫy? Ta chỉ sợ lòng ham muốn của bọn quá lớn, liều chết chống đỡ!

Khóe miệng Cổ Diễn nhếch lên thành một vòng cung, khẽ cười nói.

- Đi thôi, cùng xem xem rốt cuộc bọn họ có bản lĩnh gì!

Cổ Diễn vừa nói, bóng người dần biến mất.

Thấy vậy trong mắt Chiến Tôn thoáng dao động, ngay sau đó bóng người động một cái, giống như biến mất tại chỗ.

A a, Chu Càn, Thanh Nguyên Tông, ngược lại là ta thật sự hiếu kỳ, các ngươi có tự tin gì mà có thể đến tập kích Cổ Diễn…

Trong hư không vô tận, một ánh sáng mơ hồ bay về phía xa xôi, tốc độ nhanh vô cùng, mà ở phía sau, hai bóng dáng mơ hồ theo sát, trong nháy mắt không biết đã vượt qua bao nhiêu khoảng cách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận