Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 550: Hoàng lão đại

Hồ Ca dường như không để ý đến, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, nhìn những con hoẵng, thỏ hoang, còn có một con sói hoang, số lượng gấp ba lần lúc trước, một khi mang về, chẳng những có thể lấy giao nộp, còn có thể đổi được không ít lương thực và một chút thịt, để cho vợ và con gái bồi bổ cơ thể.

Tất cả mọi người đều vui vẻ phấn khởi đi ra ngoài, nam tử đầu trọc mặt dù trên mặt tràn ngập nụ cười, nhưng tận sâu ánh mắt chỗ sâu lại là mang theo một tia hung ác, dường như vì không xử lý được Hồ Ca mà có chút không hài lòng.

Vương Song cũng đã đến chỗ cũ sớm một bước, đang chờ đợi bọn họ, nhìn thấy Vương Song vẫn còn ở chỗ cũ, Hồ Ca cười nói, tiến lên chào hỏi.

- Tiểu tử, đi thôi, bọn ta đưa ngươi ra ngoài!

Vương Song cười cười, đi theo bên cạnh Hồ Ca ra ngoài. Vừa đi, Vương Song vừa liếc nhìn nam tử đầu trọc một chút, muốn nhắc nhở Hồ Ca một chút, ngẫm lại mình và hắn không quen không biết, lỡ như nói rõ, chỉ sợ sẽ bị hiểu lầm, cũng không nói, dù sao nam tử này sớm muộn cũng sẽ bộc lộ tính khí của mình ra, bản thân cũng không cần gấp! Có điều thật sự chờ đến lúc đó, chỉ sợ Hồ Ca này cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc mọi người hưng phấn thảo luận, Vương Song cũng biết tên của nam tử, Hồ Vạn Châu, vốn là một thợ săn ở dãy núi Đại Hưng, mà nam tử đầu trọc thì được hắn cứu sau Mạt Thế, tên là Trương Dũng, hình như là thợ mổ heo.

- Haiz, nếu như còn có thanh súng săn kia của ta, thì lần thu hoạch này có thể càng thêm phong phú rồi!

Hồ Vạn Châu thở dài một hơi có chút hoài niệm súng săn của mình. Có điều đáng tiếc là sau Mạt Thế cũng sớm đã bị thế lực khác chiếm đoạt. Chỉ có thể theo nghiệp cũ, sử dụng cách nguyên thủy nhất để đi săn, may là hắn đi theo cha mình từng học qua cung tiễn, mặc dù không tính là quá giỏi, nhưng đi săn một số động vật bình thường vẫn dư sức.

- Hồ Ca, nếu như súng săn vẫn còn, chúng ta có thể làm bá chủ rồi, một người cũng có thể tung hoàng ngang dọc ở dãy núi Đại Hưng này rồi!

Những người khác nhao nhao nịnh nọt, bọn họ đều không am hiểu việc đi săn, lần này ra ngoài, chủ yếu đều là dựa vào hai người Hồ Vạn Châu và Trương Dũng. Mặc dù bọn họ cầm đao, giáo, nhưng đây chẳng qua là tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, một con biến dị thú cấp thất nhất đi ra là có thể giết sạch bọn họ.

- Cho dù không có súng săn, tiễn pháp đó của Hồ Ca cũng là số một! Bách phát bách trúng!

Nghe mọi người tâng bốc, mặc trong lòng hiểu rõ bọn họ đều nói một chút ngoài miệng nói mà thôi, nhưng trong lòng Hồ Vạn Châu cũng có một chút đắc ý, điều may mắn nhất của hắn chính là không quên mất tiễn pháp mà cha dạy cho mình, lúc này mới có thể miễn cưỡng tiếp tục sinh sống, còn có thể chăm sóc vợ con, nếu không thì giống như những người này chỉ có thể lo được miếng ăn cho bản thân mình, thì làm sao có thể chăm sóc người trong nhà.

Trương Dũng ở một bên sắc mặt trở nên khó coi, hắn cũng dốc sức, kết quả mọi người chỉ lấy lòng Hồ Vạn Châu, điều này khiến trong lòng của hắn có chút không thoải mái, có điều tâm tư của hắn rất thâm sâu, không biểu hiện ra ngoài, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười xu nịnh Hồ Vạn Châu.

Vương Song xem như không nhìn thấy gì hết, lẳng lặng ôm con nai nhỏ của mình, Hồ Vạn Châu không hề lạnh nhạt Vương Song, không ngừng hỏi tên của Vương Song, là người nơi nào, bây giờ sống ở đâu, dường như muốn hỏi hết tổ tông mười tám đời của Vương Song, Vương Song chỉ có thể tùy tiện thêu dệt, chỉ nói cho bọn họ biết tính danh bên ngoài của mình.

Có điều Vương Song cũng không có bịa chuyện quá bất hợp lí, chỉ là nói với bọn họ bản thân sau khi Mạt Thế từ nơi khác chạy nạn đến thành phố Thiên Thủy, mới vừa vào thành phố Thiên Thủy thì bị tóm, đi đến dãy núi Đại Hưng này săn bắn, bởi vậy, ở thành phố Thiên Thủy không có chỗ ở, thậm chí không hiểu biết gì về tình hình của Thành phố Thiên Thủy.

Trừ Trương Dũng ra, bọn người Hồ Vạn Châu cũng không có quá nhiều nghi ngờ, dù sao giống như tình cảnh của Vương Song, trong thành phố Thiên Thủy đã quá nhiều, bọn họ sớm đã không cảm thấy kinh ngạc.

- Tiểu Lão Đệ, nếu như ngươi tạm thời không có nơi để về thì đến nhà ta đi. Mặc dù trong khu ổ chuột mặt dù hơi dơ dáy bẩn thỉu, nhưng vẫn có chỗ để ngươi đặt chân đến.

Hồ Vạn Châu cười cười an ủi. Hắn cũng không biết vì điều gì, luôn cảm giác trên người cái người trẻ tuổi an tĩnh này có một loại cảm giác mà mình không nhìn thấu được.

- Con gái của ta tuổi cũng xấp xỉ với ngươi, các ngươi có thể làm quen với nhau một chút.

Nghe Hồ Vạn Châu nói, Vương Song không từ chối, cười nói:

- Đa tạ Hồ thúc.

Mục đích của hắn chính là hiểu biết tình hình nơi này, cho nên, ở nơi đâu không quan trọng. Nếu như Hồ Vạn Châu đã có lời mời hắn, như vậy hắn cũng thuận nước đẩy thuyền đồng ý.

Thấy Hồ Vạn Châu mời Vương Song đến nhà ở, ánh mắt Trương Dũng càng thêm thâm hiểm, âm thầm gắt gao nhìn Vương Song hận không thể nuốt chết Vương Song, Vương Song ở một bên nói bóng nói gió sau đó mới biết Trương Dũng này được Hồ Vạn Châu cứu trong một lần làm nhiệm vụ, thậm chí còn cho ở nhờ trong nhà rất lâu, cho nên tên này luôn nghe lời của Hồ Vạn Châu, đi theo làm tùy tùng, là người được Hồ Vạn Châu tín nhiệm, có thể nói là bạn bè thân thiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận