Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1201: Là ai!

- Ngươi là ai?

Ngay lúc Cass đang suy nghĩ trong lòng, một giọng nói có chút hùng hậu vang lên, Cass ngẩng đầu nhìn qua, thấy lac một tên nam tử ở chiếc xe chính giữa, sau khi người này xuống xe, chiếc xe lập tức rời khỏi đây với một tốc độ điên cuồng!

- Ha ha, thú vị!

Trên mặt Cass lộ ra ý cười:

- Xem ra trong chiếc xe này có một số nhân vật quan trọng!

Nhìn Tần Phong, khoé miệng của Cass khóe miệng hơi cong lên:

- Ta là ai?

- Có lẽ, ngươi có thể gọi ta là Cass đại nhân vĩ đại! Chẳng qua, e rằng sẽ không thể nghe thấy các ngươi gọi như vậy!

- Ra tay!

Tần Phong nhìn cái tên trước mắt rõ ràng không phải nhân loại, từ trên người này, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại giống như Thiên Uy. Nghe thấy lời nói của đối phương, sắc mặt hắn đại biến, không chút do dự, trực tiếp hét lớn một tiếng, ra lệnh.

Nghe được mệnh lệnh của Tần Phong, tất cả vệ sĩ đồng thời nổ súng, hoả lực dày đặc hoàn toàn bao phủ không gian trước mắt, không một một góc chết.

Về phần Tần Phong, hắn trầm thấp gầm nhẹ một tiếng, hai tay dường như được bao phủ trong ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, một ngón tay của hắn chạm vào, mặt đất xung quanh Cass tựa như đều run lên, sau đó vỡ thành từng mảnh từng mảnh, gai đất đột nhiên bật ra, từ phía trước tỏa ra một tia sáng lạnh nhạt, gai đất bao vây Cass ở giữa, như muốn xuyên thủng nó!

Đối mặt với việc làm của những người này, trong mắt Cass hiện lên một tia khinh thường, hắn thậm chí không hề phản kháng chút nào, tựa như không thèm để ý đến.

….

Tại căn cứ ở thành phố Giang Nam, tiểu Không đang buồn chán trêu chọc Lục Ma Đằng trước mặt, bỗng nhiên nó chợt sửng sốt, vì phát hiện điện thoại di động của Vương Song ở bên cạnh vang lên, trước khi Vương Song bế quan đặc biệt giao cho nó, bảo nếu điện thoại này đổ chuông thì phải lập tức bắt máy, bây giờ Vương Song đang chìm sâu trong lĩnh ngộ, Tiểu Không do dự một chút vẫn ấn nghe, phát hiện là dãy số lạ.

Sau khi kết nối điện thoại, một giọng nói vội vàng từ phía đối diện truyền đến:

- Vương Song, ta là Tần Mẫn, mau tới cứu chúng ta!

Tiểu Không sửng sốt, cái tên này hình như từng được Vương Song nhắc tới, ngẫm nghĩ một hồi, Tiểu Không rốt cuộc nhớ ra người này là ai, nghe thấy ngữ khí lo lắng của đối phương, vẻ mặt cứng đờ, vội hỏi:

- Ngươi đang ở đâu?

- Cách thành phố Giang Nam ba trăm dặm, nhanh lên, bọn người Tần thúc sắp chống đỡ không nổi rồi!

Tần Mẫn khẩn trương đến mức không hề nghe ra là một tiếng trẻ con.

- Được, ta lập tức tới!

Tiểu Không cúp điện thoại, sau đó nhìn Vương Song tựa như đã ngủ, do dự một chút, hiện tại có lẽ chính là thời khắc mấu chốt nhất, nếu như mình làm phiền Vương Song, mặc dù không tới nỗi tẩu hoả nhập ma, nhưng công phu trước đó tới giờ coi như đều phế bỏ.

Nhưng nếu nó không nói cho Vương Song, đợi khi Vương Song tỉnh lại biết chuyện, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho mình.

- Haizz, tại sao có chuyện khó gì đều rơi trúng vào đầu ta!

Tiểu Không thở dài, nhưng nó cũng biết sự tình cấp bách, cho nên không chần chờ nữa, Tiểu Không vung tay nhỏ bé, một đạo không gian dao động nhàn nhạt rơi vào trên người Vương Song. .đi.

Vương Song đang lâm vào lĩnh ngộ, như đang bơi trong biển tri thức vô tận, lúc này, một cơn sóng lớn ập đến, trực tiếp đánh thức Vương Song.

- Chuyện gì xảy ra vậy!

Hai mắt Vương Song đột nhiên mở ra, trong đó tựa như còn có ngôi sao lấp lóe.

Nhưng Vương Song có chút tức giận, lĩnh ngộ của mình bị gián đoạn, nhìn Tiểu Không trước mặt, Vương Song không khỏi nhìn từ trên xuống dưới, nhìn nó, ngoại trừ nó, không có ai sẽ quấy rầy hắn!

- Được rồi, hiện tại còn tu luyện cái gì? Nhân tình của ngươi xảy ra chuyện, gọi điện thoại tới cầu cứu, mai đi cứu ngươi đi!

Tiểu Không hô to, vội vàng nói.

Vương Song sửng sốt một lúc, chưa kịp phản ứng, Tiểu Không đã ném di động cho hắn, nói:

- Người kia tên là Tần Mẫn, đang gặp nguy hiểm ở bên ngoài thành phố Giang Nam, mau đi cứu người!

Sắc mặt Vương Song đại biến, mông như bị lửa đốt, đột nhiên nhảy dựng lên:

- Tiểu Không, dẫn ta tới nơi đó!

Mặc dù biết tốc độ của mình cực nhanh, nhưng Vương Song lại càng hiểu rõ, tốc độ của Tiểu Không còn nhanh hơn, xuyên qua không gian chỉ mất chưa tới một phút đồng hồ, khoảng cách hơn 300 dặm!

- Hừ, giờ mới biết chỗ tốt của ta!

Tiểu Không ậm ừ vài câu, nhưng không nói gì, sau đó, một luồng sáng bao phủ Vương Song, lập tức biến mất.

...

Công kích của đám người Tần Phong đã khuấy động khói bụi khắp trời, mặt đất lộn xộn, như thể một con thú dữ nào đó sắp nhảy ra ngoài.

Bọn họ đều có chút kỳ vọng nhìn về phía trước, nhưng khi khói tan, tất cả đều thất vọng, trên người Cass thậm chí không có một tia màu trắng.

Đứng ở đó, bóng dáng của Cass giống như một con tuyệt thế hung thú không thể chống cự, toát ra khí chất bá đạo khó thể tin được.

- Một đám kiến hôi!

Cass lạnh lùng nói, ở trong mắt hắn, những người này yếu ớt tới đáng thương, ngay cả lên gãi ngứa cho hắn cũng không có tư cách.

Sắc mặt đám người Tần Phong đều điên cuồng thay đổi, bọn họ không nghĩ tới gia hoả trước mắt lại đáng sợ như vậy, nhất là Tần Phong, trong lòng càng vô cùng sốt ruột, với sự hung ác của kẻ này, chỉ sợ Tần Mẫn sẽ không thể chạy thoát!

Bạn cần đăng nhập để bình luận