Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 125: Chuẩn bị trước khi xuất phát (2)

Đám người Vương Hổ, Triệu Hân cũng cất lời, rất thông minh vì không tự mình đưa ra chủ trương mà nghe theo quyết định của Vương Song.

Vương Song lộ ra nụ cười:

- Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta đi thành phố Hoa Tân đi!

Vương Song biết rõ, ngoại trừ số ít người thì e là bọn họ đều muốn đi thành phố Hoa Tân để có được sự bảo vệ. Nhưng hắn nghe được tin tức cả gia đình tỷ tỷ mình đã đi theo một nhóm người xuất phát từ phía tây, đúng lúc cũng là hướng của thành phố Hoa Tân. Bản thân hắn cũng có thể nhân cơ hội này tìm kiếm, biết đâu tỷ tỷ thật sự đến thành phố Hoa Tân, vậy thì hắn cũng có thể yên tâm rồi.

- Có điều, chúng ta nhiều người như vậy, lương thực hao tốn mỗi ngày đều rất lớn. Những vật chất mà chỗ chúng ta cất giữu bắt buộc phải mang đi hết, tốt nhất là tìm một chiếc xe tải.

Vương Song nói tiếp, hắn biết ở mạt thế thì vật chất chính là tất cả. Có thức ăn mới là lão đại, mới có người đi theo, mới không đến nỗi bị chết đói.

Đám người đều gật đầu, bọn họ hiểu rõ đạo lý này.

- Xe tải để lát nữa ta và Chương Nghiệp đi tìm một chiếc. Bây giờ trên đường có nhiều xe như vậy, nên rất dễ tìm được xe tải.

Lý Tân ở một bên cất lời, Chương Nghiệp cũng không phản đối. Dù sao cả đoạn đường ra khỏi thành phố, hắn cũng không giúp được việc gì nên trong lòng có hơi áy náy.

- Được, nếu đã như vậy thì hai người đi nhanh rồi về. Những người khác đều về phòng thu dọn đồ đạc đi, đợi xe được lái về rồi chất vật chất lên trên. Sau đó, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến thành phố Hoa Tân!

Vương Song đưa ra kết luận cuối cùng, đám người lần lượt giải tán bắt đầu đi làm việc của mình. Chương Nghiệp và Lý Tân cũng xuất phát đi tìm xe tải.

Vương Song thì dẫn theo Triệu Hân đến phòng để vật chất, nhìn thấy vật chất gần như được chất đầy bên trong, Triệu Hân hơi ngạc nhiên.

- Thu dọn.

Vương Song mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng, những vất chất chứa đầy trong phòng trực tiếp biến mất một nửa, sau đó hắn lại đến một căn phòng chứa đồ khác, vật chất bên trong cũng biến mất một nửa.

Triệu Hân yên lặng nhìn hắn, nàng biết được ý định của Vương Song, hắn muốn chừa lại đường lui cho mình. Lỡ như có xảy ra tình huống khẩn cấp thật thì Vương Song cũng có thể dựa vào chỗ thức ăn này sống sót được. Triệu Hân không kìm được mà đề cao cách nghĩ đối với Vương Song hơn nữa, bất kể khi nào cũng có thể chừa lại đường lui cho mình. Nhưng một tia ngọt ngào khẽ lướt qua, bởi vì Vương Song chịu cho nàng biết bí mật này, chuyện này khiến nàng cảm thấy vui mừng vì mình được tín nhiệm.

Còn vật chất biến mất nhiều như vậy, những người sẽ suy nghĩ ra sao, Vương Song không quan tâm được nhiều như thế. Bọn họ muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao đống thức ăn còn lại cũng đủ bọn họ chống đỡ đến khi tới thành phố Hoa Tân rồi. Lỡ như đến thành phố Hoa Tân, đống thức ăn này đều bị sung vào công quỹ thì mọi thứ của hắn chẳng phải trở thành công cốc sao. Cho nên Vương Song để chừa lại đường lui cho mình.

Chẳng bao lâu, hai người Chương Nghiệp đã lái một chiếc xe tải nhỏ trở lại, cũng chỉ nhỏ hơn chiếc xe tải lớn một chút mà thôi.

Đám người ngoại trừ Vương Song, Đổng Châu, Mộng Kỳ thì những người còn lại đều không ngừng vận chuyển vật chất. Lúc này, đám người Lâm Tuyết Tình mới phát hiện vật chất thiếu một nửa, khiến bọn họ sợ hãi chạy đi báo cáo với Vương Song.

- Không sao, dù gì cũng không cần dùng quá nhiều, ít thì ít vậy! Đừng nói với những người khác.

Vương Song chỉ nói một câu rất nhẹ nhàng, đã nhận định xong chuyện này.

Lâm Tuyết Tình còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Dao ở bên cạnh như có suy nghĩ mà nhìn Vương Song, khẽ kéo nhẹ quần áo phía sau lưng của Lâm Tuyết Tình, ý bảo nàng đừng nói gì thêm nữa.

Lâm Tuyết Tình cảm nhận được động tác của cô bạn thân nên không nói gì nữa, nàng cùng Trương Dao rời khỏi.

- Dao Dao, ngươi có ý gì, vật chất của chúng ta thiếu mất một nửa, chuyện quan trọng như thế mà lời nói ra trong miệng hắn lại có thể nhẹ nhàng đến vậy!

- Lẽ nào hắn không nên điều tra chút sao, tại sao lại mất đúng một nửa số vật chất chứ!

Lâm Tuyết Tình hơi tức giận, khuôn mặt trắng nõn đã trở nên đỏ ửng.

- Này, Tuyết Tình, sao ngươi còn chưa hiểu thế, những vật chất kia rất có khả năng bị Vương Song lấy đi rồi! Tuy rằng ta không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại lấy mất nhiều vật chất như thế, nhưng mười phần thì có chín phần chính là hắn làm.

Trương Dao thở dài, lại bất lực nhìn hảo bằng hữu đang nổi giận trước mắt.

Lâm Tuyết Tình ngạc nhiên:

- Là hắn tự lấy, tại sao? Tại sao hắn lại làm như thế!

- Rất đơn giản, chúng ta đã không còn chung một chí hướng với hắn từ lâu. Tại sao hắn còn phải cung cấp cho chúng ta nhiều vật chất như vậy làm gì, số vật chất còn dư lại đã đủ chúng ta dùng đến khi tới thành phố Hoa Tân rồi.

- Hiện giờ đang mạt thế, thức ăn vô cùng quan trọng. Nếu không niệm tình bạn học, e rằng ngay cả chỗ vật chất này hắn cũng không cho chúng ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận