Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1079: Trí nhớ xao động (2)

Hai người Miêu Xuyên vào trong thôn, không ít thôn dân nhìn thấy ai người thì lên tiếng chào hỏi, Miêu Xuyên nhìn Miêu Đóa Nhi một chút,

- Đóa Nhi, ngươi thấy thế nào?

- Hả, thấy thế nào là sao?

Sắc mặt của Miêu Đóa Nhi chợt có chút bối rối, lập tức nghi hoặc hỏi.

- Còn giả bộ nữa hả.

Miêu Xuyên hừ lạnh một tiếng.

- Hôm nay tiểu tử Miêu Vong này hình như có gì đó không đúng lắm, cái thứ “Trữ Vật Giới Chỉ” từ trong miệng của hắn là thứ gì, bản thân hắn còn không nhớ! Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

- Gia gia, Vong ca nhớ ra gì đó không phải là chuyện rất tốt à! Sao ngươi lại nghĩ như vậy!

Sắc mặt của Miêu Đóa Nhi có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói.

- Nha đầu này, ngươi biết rõ là gia gia đang lo lắng chuyện gì, vậy mà cứ giả ngu.

Miêu Xuyên có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn Miêu Đóa Nhi một chút,

- Miêu Vong có thể khôi phục trí nhớ tất nhiên là chuyện tốt, nhưng ngươi có nghĩ đến, lỡ như trước kia hắn là một đại nhân vật nào đó, hoặc là một kẻ có rất nhiều kẻ thù, bị người ta đánh nên mới trở nên như vậy, một khi hắn nhớ ra, chắc chắn sẽ đi báo thù, đến lúc đó ngươi là vợ hắn, chắc chắn sẽ bị liên lụy, hoặc nếu nhẹ nhàng hơn, hắn không nguy hiểm như lời ta nói, nhưng lỡ đối phương là người đã có thê tử, một khi nhớ ra, vậy ngươi phải làm sao đây, chẳng lẽ muốn làm tiểu tam sao!

Nghe gia gia của mình phân tích, ánh mắt của Miêu Đóa Nhi có trấn định cũng không cách nào chê giấu được, vẻ mặt lộ ra vẻ bối rối, nàng cũng là người thông minh, chỉ từ những từ ngữ kỳ lạ mà lúc trước Miêu Vong nói ra nàng đã suy nghĩ rất nhiều rồi.

Nhưng mà, nàng quá yêu Miêu Vong, bây giờ còn là vợ của hắn, nên không muốn nghĩ đến những chuyện giống như vậy mà thô, thậm chí còn không muốn nghe gia gia nói như vậy, nàng tình nguyện bản thân không suy nghĩ đến chuyện này.

- Gia gia, Vong ca, Vong ca không phải người như vậy.

Miêu Đóa Nhi thấp giọng phản bác, nhưng thật ra ngay cả nàng cũng không thể không tin.

- Haiz, đứa trẻ này, A Vong là người như thế nào cũng không ai biết, lỡ như hắn nhớ ra mọi chuyện trước kia, thật giống như những gì chúng ta suy nghĩ, ngươi phải làm sao bây giờ!

Miêu Xuyên có chút lo lắng nói:

- Đều tại gia gia, lúc trước không hề suy nghĩ đến những chuyện thế này.

- Ta tin tưởng Vong ca không phải là người như vậy!

Ánh mắt của Miêu Đóa Nhi trở nên kiên định, nghĩ đến đứa trẻ ở trong bụng của mình và Miêu Vong:

- Ta đã có hài tử của Vong ca, hắn nhất định sẽ không vứt bỏ ta!

- Không vứt bỏ ngươi, mà chính ngươi phải làm thế nào để sống tiếp với A Vong đây!

Miêu Xuyên lão gia tử lắc đầu, đang muốn nói gì nữa, lại thấy không xa có một thân ảnh có chút chật vật chạy nhanh về phía bọn họ.

- A, hình như là Hắc Tử! Không phải hắn cùng với đám người Phương Thanh đến căn cứ Hắc Thủy rồi à, sao chỉ có mỗi mình hắn trở về!

Miêu Xuyên lão gia tử kinh ngạc nói, sau đó đến gần, hai người Miêu Xuyên cũng nhìn thấy rõ là Hắc Tử, nhưng sắc mặt của bọn họ đều thay đổi, bởi vì, bọn họ phát hiện trên người Hắc Tử có rất nhiều máu, sắc mặt thì trắng bệch, thân ảnh lung lay như muốn ngã.

- Ngươi đừng nhúc nhích.

Miêu Xuyên dặn dò Miêu Đóa Nhi một câu, lập tức vội vàng tiến đến, đỡ lấy Hắc Tử, gấp gáp hỏi:

- Hắc Tử, ngươi có chuyện gì vậy? Đám người Phương Thanh đâu?

- Căn cứ Hắc Thủy xảy ra chuyện lớn, bọn họ đều bị chế trụ! Nhanh đi tìm Miêu Vong, chỉ có Miêu Vong mới có thể cứu được bọn họ!

Mặc dù thân ảnh của Hắc Tử đến một mét tám, nhưng lúc này đã vô cùng suy yếu, nhưng trong lời nói của hắn lại khiến cho sắc mặt của Miêu Xuyên hoàn toàn thay đổi.

Rất nhanh, thôn dân trong làng đã phát giác ra tình huống ở đây, nhao nhao tiến đến, đỡ lấy Hắc Tử, nhanh chóng đưa vào nhà của bác sĩ Liễu.

- Đi, về nhà!

Sắc mặt của Miêu Xuyên trở nên nghiêm túc nhìn Hắc Tử được khiêng đi, xoay người lại, nói với Miêu Đóa Nhi, biết chuyện này rất khẩn cấp, Miêu Đóa Nhi cũng gật đầu, đi về nhà.

Lúc này, Miêu Vong đang nằm trên giừng, vẻ mặt thất thần nhìn lên trần nhà, ở sâu trong đầu hắn, dường như có thứ gì đó muốn tuôn ra, cả người có một loại xao động.

Miêu Vong có thể cảm giác được, thứ phong tỏa trí nhớ của hắn đang dần dần suy yếu, nếu không, bản thân sẽ không nhận được những tin tức kỳ diệu lạ lùng thế này.

Mà trong đan điền hắn không thấy được, có một năng lượng vô tận như biển vẫn yên tĩnh, không hề nhấc lên một chút gợn sóng nào như cũ.

Nhưng mà, ở phía dưới đại dương vô tận này, dường như có một ngọn lửa màu đỏ chớp động ánh sáng yếu ớt, năng lượng xung quanh dường như cũng không ngừng quán chú vào trong đó, khiến ngọn lửa này càng lúc càng lớn.

Trong đầu chỉ toàn là màu đen, lại không ngừng phóng xuất ra từng tia năng lượng vô cùng tinh khiết, lặng lẽ xâm nhập từng tế bào cơ thể của Miêu Vong, khiến từng tế bào đều ẩn chứa sức mạnh bùng nổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận