Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1097: Ảnh tử!

Bây giờ bọn họ đều đã biết thân phận thật sự của Miêu Đóa Nhi, đây chính là nữ nhân của thành chủ, còn có hài tử của thành chủ, tương lai, rất có thể sẽ trở thành chủ mẫu của thành phố Giang Nam, bọn họ nào dám không cẩn thận chứ.

Trong đình được bày vô số hoa quả và bánh ngọt, hai người ở sau lưng có chút hâm mộ nhìn Miêu Đóa Nhi ở trước mắt, đây hỏa thật là cuộc sống không khác gì Hoàng Hậu vậy.

Nhưng mà, Miêu Đóa Nhi không có chút hứng thú nào với những thứ này, trong lòng nàng bây giờ chỉ luôn muốn Vương Song có thể tỉnh lại.

- Đóa Nhi muội muội, sao lại không vui vậy.

Một âm thanh mềm mại đáng yêu truyền đến, khiến Miêu Đóa Nhi quay đầu lại, phát hiện người đến là nữ nhân tên Từ Đông Đông và một người nữa là Cao Mộng Viện, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, nhưng thật ra quan hệ với mình cũng không tốt cho lắm.

Nhưng Miêu Đóa Nhi được nuôi dạy vô cùng tốt, tuy hai nữ nhân trước mắt này khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói,

- Chào hai vị tỷ tỷ.

Từ Đông Đông và Cao Mộng Viện đều tiến vào trong đình nghỉ mát, thấy Miêu Đóa Nhi, lại có đầy thức ăn trên bàn, ánh mắt lộ vẻ ghen ghét lộ liễu, loại đãi ngộ này, hai người bọn họ chưa từng có được, trước kia còn có thể ỷ lại vào Vương Song, nhưng sau khi Vương Song biến mất trong thời gian dài, bọn họ dường như mất đi cây lớn che mưa che nắng vậy, nếu không phải còn tồn tại sự uy nghiêm của Vương Song, không biết bây giờ địa vị của bọn họ sẽ ra sao nữa.

Nhưng đám người Hồ Văn Văn, Bạch Manh Manh, Triệu Nhược Nam lại ở đây lăn lộn như cá gặp nước vậy, hơn nữa còn dựa vào Triệu Hân, ở bên trong căn cứ nắm được những quyền lợi nhất định, mà hai người bọn họ lại không muốn làm việc, chỉ muốn ở trong trang viên, dù sao cũng có kẻ hầu người hạ, cuộc sống mỗi ngày vô cùng thoải mái.

Nhưng càng như vậy, trong lòng của bọn họ càng hoảng hốt, cảm thấy địa vị của mình không hiểu sao hình như lại không ngừng bị hạ xuống, trước kia cho dù là đám người LT cũng sẽ không khinh thường bọn họ, nhưng bây giờ, chỉ một trung tầng nho nhỏ cũng đã có thể không thèm nhìn đến bọn họ rồi, tuy ngoài miệng còn cung kính, nhưng sau lưng bọn họ lại không ngừng buông lời miệt thị.

So với đãi ngộ của Miêu Đóa Nhi trước mắt này, khiến ngọn lửa ghen tị trong lòng bọn họ càng cháy lớn hơn.

- Dựa vào cái gì mà Miêu Đóa Nhi lại có đãi ngộ thế này, thái độ y hết như là chủ mẫu tương lai của thành phố Giang Nam thế này! Không phải chỉ vì có một đứa bé thôi sao!

Hai người Từ Đông Đông nhìn bộ dáng thanh nhã của Miêu Đóa Nhi, cảm thấy tâm cơ của đối phương hết sức âm trầm.

Hai người nghĩ như vậy, lời vừa nói ra cũng mang theo giọng điệu châm chọc,

- Căn cứ bây giờ bấp bênh, ai cũng phải tự lo cho mình, Đóa Nhi muội muội lại có cuộc sống thoải mái thế này, thật sự khiến cho người ta hâm mộ ha!

- Haiz, ai bảo người ta có hài tử của thành chứ cơ chứ, chúng ta làm sao có thể so sánh được!

Cao Mộng Viện cũng có chút trào phúng nói. Nếu như Vương Song tỉnh lại thì bọn họ nào dám làm càn như vậy, nhưng giờ Vương Song đã hôn mê, bọn họ cũng cảm thấy chỗ dựa của mình hình như cũng lung lay sắp đổ, không thèm quan tâm đến những chuyện này nữa.

Phát giác ra địch ý trong lời nói của hai nữ nhân này, hai nữ tử sau lưng Miêu Đóa Nhi cũng trở nên căng thẳng, sợ hai người Từ Đông Đông sẽ làm ra chuyện gì quá đáng

Miêu Đóa Nhi cũng không quan tâm, nghe vậy cũng chỉ hơi nhíu mày.

- Sao vậy? Trong căn cứ xảy ra chuyện gì à?

Nàng vẫn luôn ở trong trang viên, cũng chưa từng bước ra ngoài, cũng không có ai nói với nàng chuyện xảy ra ở bên ngoài.

- Hừ, có vài nhóm thực lực đỉnh cấp nổi dậy chống căn cứ chúng ta, ngươi nói xem, chiến lực đỉnh phong của căn cứ đều bị hao tổn rồi, ai cũng bị thương, ngươi còn ở đây giả vờ không biết sao!

Cao Mộng Viện thấy thế, càng tức giận hơn, tưởng rằng Miêu Đóa Nhi cố ý giả vờ không biết tình hình ở bên ngoài.

- Tất cả chuyện này không phải do ngươi gây ra à, nếu ngươi không đến căn cứ, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ngươi vừa đến, thì căn cứ đã xảy ra chuyện rồi!

Lời này của Cao Mộng Viện hoàn toàn là miệt thị, đơn giản là ghen ghét rồi ăn nói lung tung, đám người Thần Chủ đánh đến thành phố Giang Nam là chuyện chắc chắn, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.

- Bây giờ thành chủ còn hôn mê, đám người Thu Ảnh Đồng thì bị thương, không một cường giả đỉnh cấp nào có thể chống đỡ được nữa!

Hai nữ nhân kia ngươi một câu ta một câu, hỏa khí ngày càng lớn, như cho rằng tình trạng bây giờ của thành phố Giang Nam hoàn toàn là vì Miêu Đóa Nhi.

Thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt của hai nữ tử đằng sau Miêu Đóa Nhi trở nên tái nhợt, liếc mắt nhìn nhau, lập tức muốn tiến lên ngăn trước người của Miêu Đóa Nhi.

Miêu Đóa Nhi cũng mê mang nhìn hai nữ tử trước mặt, không hiểu rõ ràng bản thân không làm gì cả, nhưng tất cả lỗi lầm đều đổ hết lên đầu mình.

Hai người Từ Đông Đông càng nói càng tức, vậy mới nói lòng ghen ghét của nữ nhân là đáng sợ nhất, xem ra đúng là sự thật, trải qua thời gian kiềm chế, ghen ghét, không cam lòng tụ lại, khiến hai người này có một suy nghĩ vô cùng khủng bố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận