Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 612: Giết chóc cực hạn! (2)

Vương Song nhìn đám người trước mặt, đám thì đang đánh nhau, đám thì cầu xin tha thứ, khẽ cười lạnh, không khí bên trong kho hàng càng thêm lạnh lẽo, "Xuy" một tiếng, một phong nhận vô hình trực tiếp xẹt qua lưng của Đỗ ca, để lại một vết thương thật dài trên người hắn, máu từ miệng vết thương chảy ra, lúc này Đỗ ca mỗi phản ứng lại, kêu lên một tiếng thảm thiết, hoảng sợ nhìn Vương Song, mà Trương Dũng cũng dừng lại động tác của mình.

- Đừng giết ta, đừng giết ta, ta không có liên quan gì cả!

Đỗ ca không ngừng gào to, dường như làm vậy mới có thể giảm bớt sợ hãi.

- Xuy xuy......

Từng âm thanh như xé gió vang lên, Tinh Thần Lực của Vương Song biến thành một lưỡi dao vô hình, không ngừng chém lên người Đỗ ca, những người khác chỉ nhìn thấy máu thịt ở trên người Đỗ ca rơi ra, chỉ trong vòng vài giây, cả người Đỗ ca chỉ còn lại bộ xuơng, mà hắn đã không thể lên tiếng vì đã ngất đi từ lâu rồi.

Thấy kết cục thê thảm của Đỗ ca, mấy nữ nhân ở phía sau Vương Song cũng trở nên hơi hoảng sợ, bọn họ cũng không ngờ Vương Song lại ngoan độc như thế, cách làm này thật sự là thiên đao vạn quả.

- Các ngươi ra ngoài trước đi, việc ở đây để ta xử lý.

Vương Song quay đầu, ôn nhu nhìn mấy nữ nhân, không muốn cho các nàng nhìn thấy thủ đoạn của mình.

- Ta muốn hỏi mẹ ta đâu?

Hồ Văn Văn có chút do dự, đột nhiên mở miệng nói, nhìn về phía Trương Dũng,

- Nói, mẹ ta bị các ngươi đưa đi đâu rồi!

Chân mày của Vương Song khẽ nhíu lại, thở dài, cũng không ngăn cản. Nghe Hồ Văn Văn nói như vậy, Trương Dũng không hề do dự nói:

- Nàng bị Đỗ ca ném cho thủ hạ chơi rồi, ta cũng không rõ!

Hồ Văn Văn quay đầu nhìn về phía đám đại hán kia, đám đại hán kia giống như bị trúng Định Thân Thuật, đột nhiên nghe Hồ Văn Văn hỏi, nhất thời hiểu ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Vương Song, ấp a ấp úng không nói nên lời. Vương Song thấy thế, hừ lạnh một tiếng, nhất thời khiến đám đại hán kia giật mình, vội vàng lên tiếng.

- Nàng bị bán đến Kê Oa!

- Kê Oa?

Hồ Văn Văn nhíu mày, dường như không biết đó là nơi thế nào. Nhưng Lưu Mộng Vũ ở một bên lại thở dài, nhẹ nhàng giải thích:

- Kê Oa, chính là nơi để cung nhân phát tiết, nữ nhân nơi đó chỉ cần một gói mỳ ăn liền là có thể chơi một ngày, là nơi dơ bẩn nhất trong thành phố Thiên Thủy này, nữ nhân ở đó bình thường sẽ không thể chống đỡ nổi trong một tuần mà chết đi.

Ánh mắt của Hồ Văn Văn nhất thời đỏ lên, tuy mẫu thân nàng hại chết phụ thân, nhưng lại rất tốt với nàng, bây giờ lại nghe kết cục của mẫu thân mình như vậy, trong lòng sao lại không khó chịu chứ.

- Được rồi, các ngươi đưa Văn Văn ra ngoài đi, nơi này để ta giải quyết!

Vương Song thản nhiên nói.

Đợi đến khi mấy nữ nhân đều ra ngoài, Vương Song lạnh lùng nhìn Trương Dũng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Trước kia không muốn động thủ với hắn là vì Hồ Vạn Chân, bây giờ lão Hồ bị hắn hại chết rồi, bản thân cũng muốn báo thù cho lão Hồ.

- A...... A......

Mây nữ nhân chỉ nghe âm thanh thê lương không ngừng từ trong nhà kho truyền ra, tựa hồ như đang bị tra tấn tàn khốc đến cực điểm. Ngay cả bọn họ nghe được, cũng có chút lạnh run.

- Loại thủ đoạn này, quá mức ngoan độc rồi.

Lưu Mộng Vũ thầm nghĩ.

Nhìn Trương Dũng nhìn còn một đống máu thịt nhầy nhụa, Đằng Dã Thứ Lang cuối cùng cũng không thể bình tĩnh nữa, "Phịch" một tiếng quỳ xuống, nước mắt, nước mũi đều chảy ra, không ngừng dập đầu cầu xin Vương Song tha thứ.

- Đại nhân, ta sai rồi, ta cho mạng chó của ta một lần thôi, ta không dám nữa, ngươi muốn cái gì đều cho ngươi, điều kiện gì phụ thân ta cũng sẽ đồng ý với ngươi, ngàn vạn lần đừng giết ta.

Trong lòng Đằng Dã Thứ Lang hoảng sợ đến cực hạn, hắn là một kẻ cực kỳ quý mạng, cũng chính vì thế mà hắn cực kỳ sợ chết.

- Ta không muốn chết, đừng giết ta! Cái gì ta cũng sẽ đồng ý với ngươi......

Vương Song nhìn thấy Đằng Dã Thứ Lang nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, vẻ mặt có chút tựa tiếu phi tiếu, cũng không lập tức giế hắn mà là chuyển mắt nhìn về phía những người khác, từng đường đao vô hình, giống như một bữa thịnh yến chết chóc, quét ngang không gian, máu thịt bay tán loạn, tay chân bị chém thành từng khúc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, mặt đất đều bị máu tươi nhiễm đỏ, tụ lại thành một vũng máu.

Quần áo trên người Vương Song lại không bị vấy bẩn chút máu nào, cả người như xa vời mà độc lập, đứng ở nơi đó, giống như một ngọn núi lớn không thể vượt qua, nhìn gương mặt vô cùng thanh tú, tuấn mỹ kia, lúc này còn khẽ mỉm cười, ai cũng không dám tin đây là kiệt tác do hắn tạo ra!

- Ma quỷ, ngươi là ma quỷ......

Tinh thần của Đằng Dã Thứ Lang cực kỳ hoảng hốt nhìn Vương Song, miệng theo bản năng tự lẩm bẩm một mình. Tinh thần của hắn đã sắp hỏng đến nơi rồi, đầu óc trở nên trống rỗng, cái gì cũng không còn, chỉ còn lại mình hắn sống sót.

Vương Song nhìn bộ dạng của Đằng Dã Thứ Lang như thế, cũng không muốn lãng phí thời gian, nhẹ nhàng chỉ tay, một đường dao vô hình trực tiếp xẹt qua cổ hắn, "Xuy" một tiếng, máu tươi lập tức chảy ra. Đằng Dã Thư Lang không cam lòng vịn lại cổ mình rồi từ từ ngã xuống, nhìn Vương Song, miệng không ngừng rên rỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận