Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1679: Ma trấn! (2)

- Ha ha, Tu La Vương nói lời này sai rồi, trong vũ trụ mênh mông có vô số thiên kiêu, ai dám nói bản thân vô địch chứ. Hai người này đánh bại hơn mười tên thiên kiêu có danh tiếng lâu đời ở Man hoang, đã đủ để chứng minh năng lực của bọn họ, tuyệt đối sẽ không thua kém những đệ tử kiệt xuất của gia tộc chúng ta, thậm chí còn có thể vượt qua. Dù sao, bọn họ cũng không dũng khí ngang dọc cái Man hoang này!

Một đạo nhân ảnh cười khẽ một tiếng, mặc một bộ đồ màu trắng nhìn qua vô cùng nho nhã.

- Giang Trần, vị đệ tử Giang gia lúc trước đã tiến vào Man hoang, hẳn là vì tìm kiếm vị thiên kiêu Chí Tôn đã ngã xuống kia của Thạch gia!

Gia chủ Bạch gia nhìn nam tử mặc đồ trắng trước mắt, khóe miệng cong lên:

- Xem ra, các ngươi thật đúng là coi trọng tiểu gia hỏa kia, thân là đồng minh của Thạch gia, Thạch gia Trọng Đồng có được Chí Tôn đạo cơ, hiện tại có thể nói là thiên kiêu có thiên phú mạnh nhất Đại Tần đế quốc, các ngươi lại còn muốn tìm cái tên tàn phế kia, đây là ý gì?

Nam tử trước mắt chính là người phụ trách của Giang gia ở Ma trấn thành phố Tần Hoàng Thành, Giang gia, thân là gia tộc siêu cấp của Đại Tần đế quốc, thế lực cũng trải rộng khắp đế quốc!

- Ha ha, cái này không phiền Tu La Vương quan tâm, nghe nói Bạch gia và Thạch Tuyệt huyết thống thân thiết rất gần, xem ra là đã đưa ra lựa chọn.

Giang Trần nhàn nhạt nói, ngữ khí có chút ý tứ khó hiểu.

Nghe mùi thuốc súng giữa hai người dần dần tràn ngập, thành chủ ở trên đầu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cắt đứt tiếng nghị luận giữa mọi người, lạnh nhạt nói.

- Hiện giờ đại thế sắp hưng khởi, Hoàng huynh lúc trước từng cố ý dặn dò ta nếu phát hiện mầm non ưu tú, có thể bồi dưỡng một phen, tuy rằng hai người này không phải là người của Đông Tinh Vực, nhưng cũng không phải thế lực đối địch của Đại Tần đế quốc, nếu như bọn họ có thể đi tới Ma trấn này, như vậy chúng ta phải bảo vệ, đợi đến khi bọn họ trưởng thành, đây cũng là một vận may!

Tần Chính Nam vừa nói ra những lời này, chính là vì muốn chấm dứt trận nghị luận này, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, không ai phản bác.

Đợi đến khi bọn họ rời đi, Tần Chính Nam một mình ngồi ngay ngắn ở trên đầu, khuôn mặt vô cùng mơ hồ, chỉ có một giọng nói trầm thấp vang lên:

- Đều là một đám lão gia hỏa, không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, những thế gia này thật sự là một đám khối u ác tính, nên sớm diệt bỏ, loại trừ!

Tần Chính Nam lẩm bẩm, lời nói tuy rằng như thế, nhưng hắn cũng hiểu được, lực lượng ẩn chứa trong những thế gia này, Đại Tần đế quốc lúc trước sở dĩ có thể lập quốc, chính là dựa vào phần đông thế gia chống đỡ, nếu dám ra tay đối phó những thế gia này, chỉ sợ tòa cao ốc Đại Tần đế quốc này sẽ trong nháy mắt sụp đổ, không ai biết những gia tộc tồn tại hơn vạn năm nay thực lực mạnh bao nhiêu, nội tình sâu bao nhiêu, ai cũng không biết!

Một khi ra tay, nhất định phải có thực lực tuyệt đối, nếu không, chỉ có thể là tự tìm cái chết, đặc biệt là mấy đại siêu cấp gia tộc lúc mới khai quốc, nội tình trong đó càng đáng sợ, Tần gia thân là đệ nhất gia tộc Đại Tần đế quốc, lúc trước chính là một trong siêu cấp gia tộc, còn là một gia tộc mạnh nhất, càng hiểu được sự đáng sợ của những gia tộc này!

- Thiên kiêu Tây Tinh Vực đã đến vùng đất Man hoang của Đông Tinh Vực ta, chẳng lẽ vùng đất Man hoang này còn có thể truyền tống hai đại tinh vực sao?

Tần Chính Nam ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, ánh mắt tựa như xuyên thấu qua hư không, thấy được mọi thứ trong Man hoang.

Truyền tống trận của hai đại tinh vực, cho dù nhìn Đại Tần đế quốc, cũng chỉ có hai tòa, một tòa chính là ở Tần Hoàng thành, một tòa chính là nằm ở Ma trấn, đây là tài nguyên chiến lược quan trọng của Đại Tần đế quốc, mỗi một tòa đều hao phí không biết bao nhiêu tiền mới hoàn thành việc xây dựng, hiện giờ nhận thấy được một tòa tinh vực truyền tống trận mới, Tần Chính Nam làm sao có thể ngồi yên được, hận không thể lật tung toàn bộ Man hoang!

Nhưng hắn cũng hiểu được, rất nhiều bộ lạc cổ xưa trong Man hoang đều có cao thủ vô cùng mạnh mẽ, những cao thủ này đều là cơ sở của các bộ lạc lớn, tuy rằng những bộ lạc này cúi đầu xưng thần với Đại Tần đế quốc, nhưng nếu tự hắn mạo hiểm tiến vào trong đó cũng chưa chắc sẽ được an toàn, lỡ như gặp phải phục kích, chính hắn cũng chưa chắc có thể chạy thoát.

- Quên đi, vì truyền tống trận này mà liều mạng một phen, cùng lắm thì mang theo kiện bảo vật kia, cho dù thật sự gặp phải nguy cơ, cũng đủ để cứu mạng.

Tần Chính Nam nghĩ, ánh mắt ngưng trọng, thân ảnh biến mất, tựa như muốn lấy bảo vật từ trong miệng hắn.

Rất nhanh, một đạo nhân ảnh từ trong phủ thành chủ xé rách không gian bay về hướng vùng đất Man hoang.

......

Trong Man hoang, một bóng người nặng nề bay ngược ra ngoài, đập nát không biết bao nhiêu ngọn núi, nằm trên mặt đất cách đó hơn mười dặm, cả người máu tươi đầm đìa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận