Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 466: Giết Chu Hỏa! (2)

Cảnh tượng thế này khiến Dương Tử càng nhận định rõ hơn về sức mạnh của Vương Song, ánh mắt của hiện lên một chút dị sắc.

Vương Song khôi phục lại tinh thần, nhìn những người trước mắt, đặc biệt là những nữ nhân trần trụi nằm trên mặt đất, không khỏi thở dài một hơi, phân phó:

- Hồng Vũ, ngươi đưa bọn họ đi đi, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì hộ tống bọn họ về thành phố Thiên Chi!

Hồng Vũ yên lặng gật đầ, dù Vương Song không phân phó thì hắn cũng định làm như thế. Vương Song nói xong thì nhìn về phía những người may mắn sống sót, nói khẽ:

- Ta tên là Vương Song, chính là thành chủ của thành phố Thiên Chi, nếu các ngươi nguyện ý theo ta, thành phố Thiên Chi của ta sẽ tiếp nhận các ngươi!

- Thành phố Thiên Chi, có thể có cơm ăn sao?

Lúc này, một âm thanh sợ hãi vang lên, Vương Song nhìn qua, là một hài tử gầy như que củi, trên người chỉ có một mảnh vải nhàu nát để che thâm, có thể thấy rõ cơ thể này không biết đã bị đánh hay bị lạnh nữa, toàn vết xanh xanh tím tím. Lúc này, đứa trẻ mở to đôi mắt đen láy nhìn Vương Song.

- Đương nhiên, không chỉ có thể ăn cơm, còn có nơi để ở, có quần áo để mặc, không ai dám ức hiếp các ngươi!

Nói đến đây mũi của Vương Song có chút chua xót, tiến đến xoa đầu đối phương nhẹ nhàng nói.

Những người sống sót nghe Vương Song nói vậy, ánh mắt tràn ngập vẻ hạnh phúc, đồng loạt lên tiếng.

- Thật tốt quá, bọn ta rốt cuộc không còn phải chịu đựng tên ma đầu kia tàn phá nữa.

- Ba mẹ, tên súc sinh này đã bị Tiến Hóa Giả đại nhân giết chết rồi, các ngươi có thể yên tâm!

- Thật tốt quá!

- Bọn ta không cần phải nhịn đói nữa!

- ......

Nghe những người sống sót nói như vậy, Vương Song thở dài một hơi. Hồng Vũ dẫn theo các binh lính dẫn theo người dân trong làng tụ tập lại với nhau.

Vương Song phân phó xong thì nhìn những thủ hạ của Chu Hỏa còn đang khiếp sợ nhìn mình, trên mặt cũng lộ ra chút sát ý, muốn giải quyết những kẻ này, nhưng nghĩ lại những kẻ này tuy đáng chết, nhưng giết những kẻ này thì sẽ hơi lãng phí.

Cho nên, Vương Song nhìn đám người bọn họ lạnh giọng nói:

- Những kẻ khốn nạn như các ngươi, vốn nên làm thịt các ngươi luôn, nhưng niệm tình các ngươi cũng không giống Chu Hỏa, ta có thể cho các ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội!

- Cảm tạ Tiến Hóa Giả đại nhân!

- Tạ ơn Tiến Hóa Giả đại nhân đã không giết!

- Bọn ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, lập công chuộc tội!

Những người này nghe vậy thì vui mừng không thôi, quỳ rạp xuống dập đầu không ngừng, cảm tạ ơn Vương Song đã không giết.

- Thành chủ, ngươi muốn?

Hồng Vũ khó hiểu nhìn Vương Song, trong ấn tượng của hắn, Vương Song không giống như một người mềm lòng.

Vương Song cười lạnh nói,

- Bọn họ, còn có chút giá trị để lợi ụng! Nếu cứ chết hư vậy thì sẽ rất lãng phí!

Hồng Vũ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chờ khi đám người Hồng Vũ đi kiểm tra số lượng người xong, đám người Vương Song lại đến chỗ của Chu Hỏa lấy được một lượng lương thực lớn, các loại thịt, thức ăn này nọ đều chất đầy ba phòng.

Vương Song cũng không chút khách khí đưa toàn bộ thức ăn thu được vào nhẫn không gian,rồi dẫn theo mọi người đến chỗ của đám người Thu Báo Quốc còn đang chờ.

Năm sáu trăm người kết thành một nhóm, nhìn thấy có hơn một ngàn binh sĩ đang chỉnh tề đứng ở bên kia, chút bất an trong lòng nháy mắt tan thành sương khói, nếu đã có những quân tinh nhuệ thế này, chắc chắn sẽ không giống như Chu Hỏa chỉ dựa vào chút thực lực mà chiếm lấy trấn nhỏ làm bá vương ác ma.

Đám người Thu Báo Quốc nhìn những người này, đều có chút kinh ngạc, sau khi nghe những gì Vương Song kể lại, đám người Thu Báo Quốc tức giận đến mức nghiến răng ken két, hận không thể lại chém cho Chu Hỏa thêm vài nhát, vì vậy bọn họ phá lệ chiếu cố đến những người sống sót, sắp xếp một ít thức ăn phát cho từng người.

Sau đó Vương Song sắp xếp một trăm binh sĩ hộ tống những người này trở về an toàn, còn cố tình sắp xếp thêm hai Tiến Hóa Giả theo cùng để phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Sao ngươi lại không muốn trở về thành phố Thiên Chi?

Vương Song nhìn Dương Dử ở trước mặt, hơi nghi hoặc hỏi, những người khác đều rất vui vẻ đồng ý trở về thành phố Thiên Chi, còn tiểu cô nương này lại chủ động yêu cầu được ở lại đây, khiến cho Vương Song hơi giật mình.

- Người thân của ta đều đã chết, thành phố Thiên Chi cũng không có người nào thân thích, ta muốn đi theo ngài, bưng trà rót nước ở bên cạnh ngài, ta có thể làm nha hoàn của ngài.

Dương Tử thấp giọng nói.

Trong lòng nàng cũng rất linh hoạt, cho dù nàng trở về thành phố Thiên Chi, không cần phải chịu đói nữa, cũng giống như những người sống sót bình thường khác, không có gì đặc biệt, nhưng nếu có chút quan hệ với Vương Song là thành chủ của thành phố Thiên Chi, sau này nàng sẽ có cuộc sống tốt hơn so với nhiều người khác, thậm chí, nếu có thể, nàng sẽ trở thành nữ nhân của Vương Song...... Nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng không khỏithở dài, một người kiệt xuất trong thời Mạt Thế như Vương Song, bên cạnh chắc chắn sẽ không thiếu nữ nhân, e rằng chỉ cần Vương Song nói một tiếng, những người muốn trở thành nữ nhân của hắn chắc xếp được một hàng dài!

Bạn cần đăng nhập để bình luận