Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1488: Thời Gian Chi Lực! (2)

- Đây là... Vương tiểu tử mất đi thọ mệnh!

Tiểu Thất và Tiểu Không đều chấn kinh, nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân!

- Tiểu Không, đây là vật gì, lại không sợ Thời Gian Chi Lực, còn có thể luyện hóa!

Tiểu Thất ngốc trệ nhìn cảnh này, hơi kinh ngạc nói.

Nó tự cho mình có kiến thức rộng rãi, nhưng nó thật sự chưa gặp qua tình huống thế này của Vương Song, thứ này rốt cuộc là gì, có thể không e ngại Thời Gian Chi Lực!

- Hừ...

Tiểu Không có chút ngạo kiều hừ một tiếng, cũng không có đáp hắn.

Tam Thế Thân của Vương Song và Phật Ảnh cùng nhau xuất lực, kéo lại Vương Song từ trong cái chết, trong mắ Vương Song lóe lên dòng điện, cơ thể đứng thẳng, giống như một ngọn núi nguy nga.

Hắn khí tức trở nên mượt mà vô cùng, giống như Trích Tiên, thực lực Siêu Phàm sơ kỳ lại lần nữa từ trong cái chết mà có sự đột phá, còn thiếu một bước nữa sẽ được Siêu Phàm trung kỳ!

Ba hạt giống dung nhập vào cơ thể của Vương Song, Phật Ảnh biến mất, một lần nữa hóa thành hạt bồ đề, ở trên cơ thể của Vương Song.

- Lần này bế quan hết bao lâu rồi?

Vương Song dò hỏi.

- Chắc được bảy ngày.

Tiểu Thất giành nói trước, nhỏ nhảy lên một cái lên bả vai của Vương Song, nhìn Vương Song, ánh mắt lộ vẻ kì dị,

- Ta nói này Vương tiểu tử, thứ đó của ngươi là gì vậy, cho đến bây giờ ta vẫn chưa nghe nói có thứ gì không sợ Thời Gian Chi Lực!

- Bảo vật thế gian nhiều như vậy, ngươi làm sao có thể biết hết!

Tiểu Không ở một bên ngạo kiều nói.

- Nói cho ngươi cũng không sao...

Vương Song cười nhạt một tiếng, vừa rồi Tiểu Thất ra tay vì mình, cảnh tượng đó hắn cũng thấy rõ, cho nên, đối với Tiểu Thất, hắn cảm thấy cũng không cần giấu giếm chuyện này, dù sao, trừ cái hắc động đang che giấu hắn ra, Vương Song cũng không nghĩ có thứ gì đáng giá để giấu giếm.

- Tam Thế Thân, không biết ngươi có từng nghe chưa?

- Tam Thế Thân!

Đôi mắt Tiểu Thất mãnh liệt mở to, vẻ mặt không thể tin, thậm chí còn mang theo chút hoảng sợ!

- Cái này, loại thể chất này thật tồn tại?

Nó tự lẩm bẩm.

Nó nghĩ đến trong cổ tịch ghi chép về chủng loại thể chất trong truyền thuyết kia, đây là Cấm Kỵ Chi Thể, toàn bộ vũ trụ vô số năm qua mới chỉ xuất hiện một cái, một khi xuất hiện, sẽ có một không hai trong toàn vũ trụ, không ngoài suy đoán, sẽ trở thành cường giả mạnh nhất!

- Không đúng, nếu thật là Tam Thế Thân, thực lực bây giờ của ngươi e rằng Hóa Thần cũng có thể tiện tay giết chết được, làm sao lại yếu như vậy!

Tiểu Thất hốt hoảng la lên,

Yếu? Một cái Siêu Phàm sơ kỳ có thể giết chết một thiên kiêu Hóa Thần sơ kỳ thiên kiêu mà yếu sao, đúng là chuyện cười, nhưng mà, thật sự là một câu chuyện cười mà!

Không phải trò cười, so với chính thức đại thành Tam Thế Thân, vốn chiến lực tuyệt đối vượt qua tất cả mọi người tưởng tượng!

Loại thể chất này càng về sau, sẽ càng đáng sợ, phát huy được Cấm Kỵ Chi Lực, , càng là đáng sợ, phát huy được đều là Cấm Kỵ Chi Lực, cho dù là “Phàm”, cũng có thể nghịch thiên phạt "Tiên!"

- Nói nhảm, nếu Tam Thế Thân thành công, Đoạn Thiên Nhai, Vạn Tượng Tông, Nguyên Linh Tông gì đó, trực tiếp xem như đống rác mà quét đi là được, còn để bọn họ ở trước mặt Tam Tế Thân giễu võ giương oai à

Một bên, Tiểu Không khinh thường nói.

Tiểu Thất lại không để ý đến ngữ khí của Tiểu Không, ánh mắt quái dị nhìn Vương Song, thấy ở trong lòng Vương Song cũng sợ hãi, cuối cùng, nó nói được hai chữ,

- Biến thái!

Trừ hai chữ này, nó thật sự không tìm được từ ngữ nào khác để diễn tả Vương Song!

- Trước mắt Tam Thế Thân cũng không đạt được tiểu thành nào cả, nếu muốn đạt đến tiểu thành, cần một con đường rất xa nữa.

Vương Song nhẹ giọng nói, ngữ khí có chút kiêu ngạo.

- Đúng rồi, vừa nãy ngươi muốn nói gì vậy?

Đột nhiên, Tiểu Không tò mò hỏi, vừa rồi Vương Song muốn nói nói cái gì đó, nhưng lại bị ngăn cản, bọn họ đều rất hiếu kỳ.

- Hửm?

Vương Song nghi hoặc, dường như không hiểu Tiểu Không đang nói gì cả.

- Vừa nãy ngươi nói thời gian sau này, sau này thế nào?

Tiểu Thất nâng móng vuốt lên, đập lên vai của Vương Song, bất mãn nói,

- Bọn ta cũng không phải người ngoài, ngươi còn cần giấu diếm sao!

- Ặc, ta có nói như vậy sao? Nhưng sao ta không có chút ấn tượng nào cả?

Vẻ mặt Vương Song càng thêm nghi hoặc, dường như thật sự đã quên mình đã nói gì.

- Ngươi, ngươi không phải là mất trí nhớ rồi chứ!

Tiểu Thất trừng to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

- Mất trí nhớ cái rắm, nếu là ta mất trí nhớ, đã không biết hai người các ngươi từ lâu rồi!

Vương Song tức giận nói.

Một bên, Tiểu Không nhíu mày, trong mắt tựa hồ đang suy tư điều gì.

- Nói không chừng là mất một đoạn ký ức...

Tiểu Thất hậm hực nói.

- Không phải mất trí nhớ, hẳn là đoạn này trí nhớ kia đã bị xóa đi rồi…

Tiểu Không đột nhiên nói, trong mắt tựa hồ có một loại nào đó hào quang loé lên, cắt ngang đoạn đối thoại giữa Vương Song và Tiểu Thất.

- Trí nhớ bị xóa đi?

Vương Song và Tiểu Thất đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Tiểu Không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận