Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1662: Vấn Thiên Đạo quán… Giang Hồng Nguyệt!

Trong mắt hắn tựa như lóe lên hai chùm tia chớp, một cỗ Tu la ý xuất hiện, hắn như núi lao tới, nam tử hét lớn một tiếng, cả người lui về sau.

- Mạnh thật!

Thấy thế, nữ tử trước mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

- Thật không ngờ tại ở vùng quê hẻo lánh như thế cũng có thể gặp phải loại cường giả này, so với những thiên tài ở đạo viện kia cũng không kém chút nào!

Vừa dứt lời, nữ tử cũng chập ngón tay lại như đao, chỉ một điểm, khí thế của Vương Song giống như bóng bay mà tản đi.

Vương Song có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua nữ nhân, trong lòng có chút kinh hãi, thực lực của nữ nhân này chính xác mạnh đáng sợ.

- Tiếp ta một chiêu!

Nữ tử lạnh lùng quát một tiếng, thậm chí còn không hỏi Vương Song có đáp ứng hay không, trong tay xuất hiện một thanh loan nguyệt trường đao, một đao rơi xuống, không gian trong phút chốc bị xé rách, trời đất giống như hóa thành vùng biển mênh mông, một vầng trăng sáng chậm rãi dâng lên!

Một luồng đao khí vô cùng bá đạo, giống như vạn cổ hàn băng lưu chuyển, không chút do dự, đánh thẳng trên đỉnh đầu Vương Song!

Cảm nhận được uy lực của một đao này, trong lòng Vương Song run lên, uy lực một đao này so với Cửu Long Thủ của Mục Hàn Phong còn mạnh hơn, quả nhiên, là thiên tài Đông Tinh Vực, so với Tây Tinh Vực mạnh hơn một chút!

- Chu Tước Ấn!

Nhưng mà, Vương Song cũng không phải là người hiền lành có thể mặc cho người ta gây khó dễ, nếu bị người ta đánh tới cửa, thì hắn cũng không ngại ra tay, trận chiến đầu tiên của hắn với thiên kiêu Đông Tinh Vực!

Biển lửa mãnh liệt, giống như thế giới hỏa diễm, Chu Tước lớn trăm trượng ầm vang, chấn động bầu trời vô tận, trên đôi cánh ngũ sắc dường như có phù văn hỏa diễm lập lòe, uy lực một kích này, so với trước đã được cải thiện rất nhiều!

Thấy Vương Song đánh ra một ấn, âm thanh Chu Tước chấn động chín tầng trời, trong mắt nữ tử lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lại vui mừng hưng phấn nhiều hơn!

Hai chiêu cực mạnh đụng vào nhau, bộc phát ra dao động kinh thiên động địa, sơn mạnh Vô Tận bị đánh xuyên qua, núi non trùng điệp biến thành đồng bằng, vừa nhìn quan, trong phạm vi trăm dặm trừ sơn cốc sau lưng Vương Song, toàn bộ đều bị san phẳng!

Gió bão qua đi, bóng dáng Vương Song đứng nghiêm ở trước sơn cốc, bước chân không chút xê dịch, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nữ tử đối diện!

- Cái này, người này có thể ngăn cản được một kích của Giang sử tỷ, làm sao có thể!

- Hắn là ai, mạnh như vậy mà tới bây giờ ta chưa từng nghe qua!

Sau lưng nữ tử, trong mắt một đám người đều lộ ra vẻ chấn động, bọn họ biết thân phận nữ tử trước mắt, đừng nói ở nơi chật hẹp nhỏ bé này, cho dù Tần Hoàng Thành, trong thế hệ trẻ tuổi người có thể ngăn nữ tử này một đao cũng là Phượng Mao Lân Giác!

Bóng dáng nữ tử không nhúc nhích, trong mắt lóe lên vẻ thưởng thức:

- Rất mạnh!

- Ngươi có tư cách biết tên ta, Giang Hồng Nguyệt!

Thanh âm của nữ tử trong trẻo lạnh lùng, giống như đao của nàng vậy!

- Ta cảm nhận được nơi này dường như có người độ kiếp, tò mò, nên tới điều tra một phen, không nghĩ tới sẽ gặp người mạnh như này, ngươi thuộc về viện nào trong Tứ Đại Đạo quán, tại sao ta chưa nghe nói về ngươi!

- Há, ngươi là người của Tứ Đại Đạo quán!

Đồng tử Vương Song co lại, giờ mới hiểu được lai lịch của nữ nhân này, lại là người của Tứ Đại Đạo quán, khó trách thực lực lại vô cùng bá đạo, xem ra quả nhiên Tứ Đại Đạo quán là danh bất hư truyền, tùy ý một đệ tử lại có thực lực như vậy, chính mình trước đó có ý nghĩ ngược lại quả là có chút lỗ mãng.

- Ngươi không phải là người của Tứ Đại Đạo quán? Chẳng lẽ là đệ tử của một tông phái ẩn danh?

Nhận ra được ý tứ trong giọng nói của Vương Song, trong mắt Giang Hồng Nguyệt lóe lên vẻ kinh ngạc, hỏi.

Vương Song nghe vậy, lắc đầu một cái.

- Chẳng lẽ là Tán Tu, nhưng mà một Tán Tu có thể đạt tới bước này?

Giang Hồng Nguyệt không buông tha, muốn hỏi tới cùng.

- Giang cô nương, nếu như không có chuyện gì, vậy thì mời rời đi, sư đệ ta đang độ kiếp, không thể bị quấy rầy!

Vương Song lạnh lùng nói.

Nói thật, hắn đối với nữ tử này không có chút hảo cảm nào, mới vừa gặp mặt đã tự mình ra oai, hơn nữa ra tay vô tình, nếu không phải hắn có chút bản lĩnh, một đao này có thể khiến hắn chết.

Thấy mặt Vương Song đầy vẻ khó chịu dáng vẻ muốn đuổi nàng đi, trên mặt Giang Hồng Nguyệt thoáng qua một nụ cười, tựa như trăm hoa đua nở, xuân về khắp nơi, nhưng mà chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất.

- A a, rất lâu rồi cũng không có người nói chuyện với ta như vậy, ngược lại người rất tự tin!

Giang Hồng Nguyệt nhàn nhạt nói, mặc dù giọng bình thản, nhưng lại ẩn chứa một luồng bá đạo, như thể cho Vương Song một đao là phúc khí của hắn.

- A a, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy một nữ nhân tự dát vàng lên mặt như thế này!

Vương Song đối chọi gay gắt, khí thế giống như vượt lên trên nóc lầu cao, lại như mênh mông vô tận:

- Còn không đi nữa, bất kể ngươi là ai, cũng không cần đi nữa!

- Bọn ta là ai, mà ngươi lại dám uy hiếp bọn ta như vậy!

Sau lưng Giang Hồng Nguyệt, một đám người đều phẫn nộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận