Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1706: Thạch liệu (2)

- Có tấm Kim phù này, miễn là ngươi mua một thứ gì đó thuộc tài sản của Kim gia tasẽ được giảm giá 20% tất cả mọi thứ!

Nghe vậy, Vương Song nhìn đối phương tiếp nhận Kim phù:

- Vậy thì cảm ơn Kim Đại Thiếu nhiều!

Ngay lập tức, Vương Song giao năm mươi nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch ra cho Kim Đại Thiếu. Đối phương chẳng thèm nhìn chỉ cầm rồi cất đi.

- Vương huynh, hơn một nửa những thứ ngươi cần có thể tìm thấy trong cửa hàng Kim Nguyên. Chỉ có điều, một số vẫn còn để trong nơi cất giấu bảo vật của Kim gia. Nếu ngươi không vội thì ta cần điều động trong thời gian ba ngày để lấy nó ra, không biết ngươi có đợi được không?

Vương Song trầm ngâm một lúc rồi nói, hắn cũng không biết Tần Chính Nam sẽ xử lý chuyện của hắn trong thời gian bao lâu. Nếu ngày mai hắn đi, những đồ hắn mua được chuyển đến Trấn Yêu thành, lẽ nào hắn còn phải quay lại lấy nữa sao!

- Trước tiên cứ giao những thứ đang có trong tiệm cho ta. Phần còn lại, ta sắp phải đi đến Tần Hoàng thành. Đến lúc đó, ta sẽ liên lạc lại với ngươi đến lấy đồ của ta!

Nghe xong, Kim Đại Thiếu gật đầu:

- Như vậy cũng tốt, ngươi đến Tần Hoàng thành, trước tiên hãy liên lạc với ta. À, chắc ngươi chưa biết đám người ở Tần Hoàng thành đang đợi ngươi đấy. Ngươi cứ đòi đến tận nhà tặng!

Kim Đại Thiếu bất lực ôm đầu nói.

Nói xong, hắn gọi một tên có vẻ là phụ trách đến thấp giọng căn dặn vài câu. Đối phương kinh ngạc nhìn Vương Song rồi sau đó rời đi.

Kim Đại Thiếu ân cần giới thiệu cho Vương Song:

- Được rồi, Vương huynh, ta đã cho người chuẩn bị đồ vật mà ngươi cần. Trước tiên ta sẽ dẫn ngươi đi xem thử. Ta nghĩ chắc là đây lần đầu tiên ngươi đến cửa hàng của Kim Thị ta. Chỗ ta bán toàn là hàng tốt không đấy!

Vương Song cùng Dương Mạt đi theo đối phương, nghe đối phương giới thiệu. Khi đi ngang qua khu vực xa lạ, họ thấy đám người Liễu Vạn Trọng, Chung Đỉnh Thần đang tụ lại một chỗ hình như đang xem cái gì đó.

- Đó là cái gì?

Vương Song có chút tò mò hỏi.

- Đó là một số đồ vật kỳ lạ mà Kim gia chúng ta thu thập được. Ngay cả những cường giả đỉnh phong trong gia tộc cũng không nhìn ra được lai lịch của những đồ vật đó. Thế là họ lấy ra bán cho người khác. Đương nhiên là thứ đồ đó là tốt hay xấu thì ta không chịu trách nhiệm. Nếu là bảo bối, ngươi được hời. Là rác rưởi thì cũng không thể trách Kim Thị ta.

Kim Đại Thiếu liếc nhìn, thản nhiên nói. Trên thực tế, chuyện này kỳ thực là một canh bạc, hoàn toàn dựa vào vận may. Thêm nữa là 99% đều sẽ thua.

- Ngay cả những cường giả đỉnh phong của gia tộc ngươi cũng không thể phân biệt được!

Vương Song nhất thời kinh ngạc. Gia tộc Kim Thị truyền thừa bao nhiêu năm nay, vô số cao thủ trong gia tộc nhưng lại không cách nào nhận ra được những vật phẩm phẩm họ thu thập được.

- Chuyện này cũng đâu có gì kỳ lạ, trong vũ trụ bao la có biết bao nhiêu đồ vật lạ kỳ. Cho dù có Tuyệt Đại Thánh Giả trong truyền thuyết chăng nữa cũng không dám chắc có thể nhận ra tất cả!

Kim Đại Thiếu thản nhiên nói.

- Ta lại thấy rất thú vị!

Mắt của Vương Song lóe lên tia tò mò. Những đồ này giống như chơi trò tìm đồ vậy, tìm ra bảo vật trong đống rác rưởi. Cảm giác thành tựu khi tìm thấy thứ bảo vật đó còn hơn cả việc bản thân bỏ ra Nguyên Thạch để mua sắm.

Thế là, Vương Song kéo theo Dương Mạt về phía đám người Liễu Vạn Trọng đang đứng vậy quanh.

Thấy thế, Kim Đại Thiếu vội vàng đuổi theo. Hắn lo lắng hai người Vương Song và Liễu Vạn Trọng đánh nhau, hắn sẽ chẳng được lợi lộc gì.

Chờ đến khi Vương Song bước lên, hắn đột nhiên phát hiện Liễu Vạn Trọng cùng những người khác đang đứng xoay quanh những hòn đá trông chẳng có gì đặc biệt.

Những viên đá này có viên kích thước cỡ lớn thì to bằng cái thớt, nhỏ thì bằng nắm tay, hình dáng vô cùng kỳ quặc. Nhưng chúng đều có một điểm chung, đó là rất bình thường, nhìn không ra có đặc tính gì.

- Ta muốn viên này!

Vương Song vừa bước lên thì nhìn thấy Chung Đỉnh Thần chọn viên to bằng đầu người. Nhưng khi vừa nhìn thấy giá viên đá đó, Vương Song há hốc cả mồm. Chỉ là một hòn đá mà có giá tận ba nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch!

Chung Đỉnh Thần ném ba nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch xuống đất. Những Nguyên Thạch được thị nữ cửa hàng Kim Thị gom lại, sau đó mở phong ấn viên đá rồi đưa cho đối phương.

- Chung huynh, ngươi chắc là có thứ gì đó trong viên đá này?

Nữ tử đứng bên cạnh nghi ngờ là Tô Uyển Linh hỏi. Tốn ba nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch để mua một viên đá không biết có dùng được không, nàng cảm thấy không đáng.

- Ha ha, Tô sư muội yên tâm. Cũng chỉ có ba nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch mà thôi, dù cược thua thì cũng chẳng sao cả.

Chung Đỉnh Thần cười ôn hòa. Liếc thấy Vương Song phía xa kia hừ lạnh một tiếng. Giây tiếp theo hai tay hắn vung lên, vô số tia sáng xoẹt qua. Viên đá to bằng đầu người kia rơi xuống vô số bụi đá.

- Keng.

Một âm thanh chói tai, giống như tiếng kim loại rơi. Giọng nói đầy phấn khích của Chung Đỉnh Thần vang lên:

- Ha ha, ra rồi. Là Hàn Thiết Huyền Kim!

Bạn cần đăng nhập để bình luận