Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 391: Xuất binh cứu viện (2)

Rất nhanh Trương Dao trở lại, trầm giọng nói với Vương Song:

- Tốt lắm, phụ thân ta đồng ý ý, nói có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng hy vọng ngươi có thể nhanh chóng xuất binh, khoảng cách Zombie cách chúng ta chỉ có thời gian bảy ngày, chúng ta còn muốn bố trí trước, thời gian thật sự là rất gấp!

Nghe được Trương Dao nói, vẻ mặt Vương Song lộ ra ý cười, trả lời:

- Yên tâm, sáng mai Vương Song ta sẽ giữ lời, sáng mai khởi hành, chậm nhất là buổi tối sẽ tới!

- Chắc hẳn các ngươi đã chạy một đường đi, trước đi tạm nghỉ ngơi một chút đi!

Vương Song nói ý bảo Triệu Hân sắp xếp cho bọn họ một chỗ nghỉ ngơi.

- Được, vậy đa tạ Vương đội! Một khi đã như vậy, ta sẽ ở đây tạm tá túc một đêm!

Trương Dao nói tạ ơn, nhưng thật ra cũng không có nhiều thành ý.

Nhưng Vương Song cũng không để ý, đợi bọn họ rời đi, Vương Song lập tức nói với Lý Tân:

- Tiểu Tân, đi gọi tất cả mọi người tới!

Lý Tân gật đầu, cũng biết đây là việc lớn, cho dù một mình Vương Song quyết định cũng muốn cho những người khác biết được.

Rất nhanh, quan chức cấp cao của Thiên Chi Thành đều đến đông đủ toàn bộ, một đám nghi hoặc nhìn Vương Song, hiện tại bọn họ hoặc là ở nhà nghỉ ngơi hoặc là ở bên ngoài phòng thủ, bây giờ lại đột nhiên bị gọi tới nơi này tức khắc hiểu được chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.

Vương Song nhìn tất cả mọi người đều đến đông đủ, khẽ gật đầu, giải thích đơn giản chuyện bọn hắn vừa nói, nhất thời làm cho mọi người chấn động.

- Hai trăm nghìn Zombie!

Hoàng Thiên Hằng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

- Nhiều Zombie như vậy nếu chỉ với căn cứ thành phố Hoa Tân chỉ sợ bị giết là điều tất nhiên!

Chu Ảnh một bên thì thào tự nói.

- Nhưng thành chủ, chúng ta nhất định phải ra tay sao, lại còn không cần vật tư bồi thường? Nếu như vậy chúng ta tổn thất tuyệt đối không phải là ít!

Cũng có người đối với chuyện này giữ nguyên thái độ phản đối. dù sao một khi xuất binh, binh lính của bọn họ đối mặt với số lượng Zombie khổng lồ như vậy tất nhiên sẽ có tổn thất rất lớn, nếu bởi vì bảo hộ căn cứ của mình mà bị tổn thất lớn như vậy, hắn có thể nhận nhưng là đi trợ giúp thành phố Hoa Tân vốn có khoảng cách với bọn, hắn cảm giác mình không có tâm địa tốt như vậy!

Quan điểm này cũng có không ít người duy trì, nhất thời cả đại sảnh náo nhiệt giống cái chợ.

Vương Song thản nhiên nhìn mọi người, vừa rồi không nói chuyện cũng không ngắt lời những người khác, liền yên lặng như vậy nhìn.

- Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!

Đột nhiên Đổng Châu mở miệng tức khắc làm cho mọi người dừng nói chuyện, yên lặng nhìn Đổng Châu, đối với Đổng Châu tuy là một người bình thường nhưng trong lòng mỗi người bọn họ đều có ba phần kính sợ, dù sao năng lực quản lý và trí tuệ của nàng đều là đứng đầu trong vô số người, hiện giờ lại là phó thành chủ Thiên Chi Thành, phụ trách ăn mặc, ở, đi lại của mọi người làm cho bọn họ càng không dám đắc tội.

Cho nên nghe được Đổng Châu nói, tất cả mọi người đều ngừng tranh luận, yên lặng chờ Đổng Châu mở miệng.

Đổng Châu chậm rãi nhìn qua một vòng người, thản nhiên nói:

- Thành chủ làm rất đúng, nếu chúng ta không liên hợp lại, một khi căn cứ thành phố Hoa Tân bị đánh bại như vậy những người thường trong này e là sẽ mất mạng, chúng ta không có việc gì nhưng đợi đến lúc thành phố Hoa Tân bị thất thủ, người của bọn họ chết hết, tiếp theo là ai? Còn không phải là chúng ta sao, khoảng cách gần với thành phố Hoa Tân, nhân số cũng chỉ có hơn một ngàn, tiếp theo khẳng định sẽ đến lượt chúng ta, đến lúc đó ai sẽ đến cứu chúng ta? Chẳng lẽ các ngươi cho là chúng ta bằng vào sức lực của mình có thể ngăn cản hơn hai trăm nghìn con Zombie sao!

- Chỉ sợ đến lúc đo kết cục của chúng ta với thành phố Hoa Tân cũng không có gì khác nhau, nhiều lắm những người chúng ta có thể chạy thoát, nhưng những người thường chỉ sợ cũng phải tử vong toàn bộ!

Nghe Đổng Châu nói, tất cả mọi người im lặng gật đầu, hiển nhiên là hiểu được đạo lý này, nhưng vẫn có người phản bác nói:

- Nhưng là lần này chúng ta xuất binh khẳng định sẽ có tổn thất rất lớn, bồi thường cho chúng ta cũng không phải là một ít người, này cũng không tránh khỏi có chút không có tình lý!

Nghe vậy Đổng Châu cười nhạt, nói:

- Tổn thất là chắc chắn nhưng thành chủ chúng ta đã vì chúng ta tranh thủ được ích lợi lớn nhất, vẫn là quan trọng nhất! Thì phải là người, hai ngàn người thường, số lượng gấp khoảng hai lần nơi này của chúng ta, một khi dung nhập vào thì thế lực của chúng ta trong chớp mắt sẽ tăng gấp đôi!

- Ngoài ra, vấn đề nhân thủ không đủ của chúng ta cũng được giải quyết, tốc độ phát triển có thể tăng gấp đôi!

- Có được lợi ích như vậy cho dù là tổn thất nhân thủ thì cũng phải chống cự lại với Zombie!

.......

Nghe Đổng Châu phân tích đạo lý rõ ràng, tất cả mọi người đều không ngừng gật đầu, vẻ vô cùng đồng ý.

Vẻ mặt Vương Song cũng lộ ra ý cười, nhìn Đổng Châu nói xong, hắn mới chậm rãi nói:

- Nếu ta đã đáp ứng với bọn họ, vậy thì ta không thể không làm, sáng mai Triệu Hân, Đổng Châu, Hoàng Thiên Hằng ở lại Thiên Chi Thành, Tôn Thành, Hồng Vũ cùng với tiểu đoàn thứ ba của hắn phụ trách đóng giữ Thiên Chi Thành, những tiểu đoàn khác toàn bộ lên đường!

Bạn cần đăng nhập để bình luận