Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1068: Sự sắp xếp của Miêu Xuyên

- Không sao, những con biến dị thú đều không đánh lại ta!

Sắc mặt Miêu Vong trở nên nhu hòa, sau đó từ phía sau móc ra một vật lông xù, đưa cho Miêu Đóa Nhi:

- Đóa Nhi, ta bắt được một bé thỏ trắng, tặng cho ngươi.

Nhìn thấy thứ trong bàn tay hắn nàng phát hiện, một con thỏ nhỏ lông tơ toàn thân tựa như Bạch Tuyết, trong mắt Miêu Đóa Nhi không che giấu được vẻ mừng rỡ, cẩn thận ôm thỏ con vào lòng mình, vội vàng nói lời cảm tạ với Miêu Vong.

Nhìn thấy hai người này tỏ ra thân thiết không coi ai ra gì, những người khác nhìn đến đỏ cả mặt, đặc biệt là Phương Thanh, đôi mắt to gần như trừng to.

- Ta đi thống kê thu hoạch hôm nay thu hoạch trước, sáng mai xuất phát đi đến căn cứ địa Hắc Thủy!

Phương Thanh buồn bực nói một câu, sau đó quay đầu rời đi, những người khác nhìn thấy Phương Thanh rời đi, vội vàng đuổi theo.

Miêu Vong cùng Miêu Đóa Nhi cũng không để ý, Miêu Vong cũng không lo lắng Phương Thanh sẽ cướp mất thu hoạch của mình, mặc dù Phương Thanh này không hợp với mình, nhưng đối phương cũng không phải là một tên tiểu nhân, Miêu Vong bởi vậy cũng không lo lắng.

Ban đêm, đang ngồi đang trong gian phòng đã được sửa chữa, ba người Miêu Vong, Miêu xuyên, Miêu Đóa Nhi đang ăn cơm, mỗi người một chén cơm, trên mặt bàn còn có hai đĩa rau xanh xào thịt.

Miêu Xuyên vẻ mặt vui mừng nhìn Miêu Vong, nếu không phải đối phương, chỉ sợ hắn cùng tôn nữ vẫn đang phải ăn rau xanh như trước.

Miêu Vong đến đây ba tháng ngắn ngủi nhưng cuộc sống hiện tại của bọn họ đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.

Điều này cũng khiến cho hắn vô cùng đồng tình với cách làm lúc trước của Miêu Đóa Nhi, đây cũng không phải là suy nghĩ cho hắn, Miêu lão gia tử cũng là suy nghĩ cho tôn nữ của mình, dù sao Miêu Đóa Nhi là một nữ nhân, đợi đến khi mình già đi, chỉ sợ cũng chỉ còn lại một mình Miêu Đóa Nhi không chỗ nương tựa, có Miêu Vong hỗ trợ, có lẽ không khiến Đóa Nhi chịu thiệt thòi.

Đang ăn cơm, Miêu Xuyên không biết nghĩ đến cái gì, mở miệng nói với Miêu Vong:

- A Vong, nghe nói hôm nay các ngươi thu hoạch rất tốt.

- Tạm được, có thể là vận khí tương đối tốt, bắt được nhiều con mồi hơn bình thường.

Miêu Vong trầm trầm nói, hắn không phải là một người hay nói chuyện, cũng chỉ có thể dùng ít từ nhất mà để diễn tả ý tứ của mình.

- Ngày mai đám người Phương Thanh muốn cầm con mồi qua căn cứ địa Hắc Thủy đổi đồ ăn.

- A...

Miêu Xuyên gật đầu, không biết nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói:

- Nếu đã như vậy, ngày mai ngươi cũng đi cùng một chuyến đi, có lẽ ngươi chưa từng đến căn cứ địa Hắc Thủy nhỉ.

- Gia gia, ngươi để Vong ca đến căn cứ địa Hắc Thủy làm gì?

Miêu Đóa Nhi bên cạnh đang ăn cơm có chút không vui, đường qua căn cứ địa Hắc Thủy khá xa, đi đường mất một ngày, cả đi cả về chỉ sợ cũng mất hai ba ngày. Đồng thời trên đường nói không chừng còn xuất hiện nguy hiểm gì.

Nàng cũng không muốn Miêu Vong gặp phải nguy hiểm gì, mặc dù biết thực lực của Miêu Vong rất mạnh.

- Hả?

Miêu Vong cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Miêu Xuyên.

- Ngươi đi cùng, thuận tiện mua ít đồ.

Miêu Xuyên nói, đưa cho Miêu Vong một tờ giấy ghi đầy chữ.

Miêu Vong nhận lấy giấy trắng, nhìn chữ trên tờ giấy, trong mắt lóe lên một tia mê mang.

- Gia gia, ngươi viết cái gì thế?

Miêu Đóa Nhi bên cạnh tò mò nhìn qua, trực tiếp lấy giấy từ trong tay Miêu Vong nhìn một chút, không khỏi có chút kinh ngạc, nàng nhìn thấy phía trên là một số quần áo, nguyên liệu nấu ăn.

Thậm chí còn một cặp nến Long Phượng.

Miêu Đóa Nhi cảm thấy có chút giật mình, nhìn danh sách đồ cần mua trên này không giống như đồ bình thường hay dùng.

- Gia gia, ngươi muốn mua những thứ này làm gì?

Nghe thấy sự nghi hoặc của tôn nữ mình, Miêu Xuyên để đũa xuống, khe khẽ thở dài, hỏi Miêu Vong:

- A Vong, ăn xong chưa?

- Há, ta ăn xong rồi, ta về phòng trước.

Mặc dù Miêu Vong mất trí nhớ, nhưng không ngốc, rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ của Miêu lão gia tử, thế nhanh chóng ăn hết cơm rồi trở về phòng của mình, cho chừa lại không gian cho hai người bọn họ nói chuyện.

Nhìn thấy Miêu Vong về phòng, Miêu Đóa Nhi dường như cũng ý thức được cái gì, có chút khẩn trương nhìn Miêu Xuyên.

- Đóa Nhi, ngươi năm nay vừa tròn mười tám tuổi.

Miêu Xuyên nhìn Miêu Đóa Nhi, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

- Vâng.

Miêu Đóa Nhi gật đầu.

- Chớp mắt đều qua nhiều năm như vậy, năm đó phụ mẫu ngươi ngoài ý muốn qua đời, ngươi mới ba tuổi, là gia gia nuôi ngươi lớn. Có thể nói, trừ gia gia, ngươi cũng không có những thân nhân khác.

Miêu Xuyên có chút cảm khái mở miệng:

- Nếu không phải Mạt Thế đáng chết này, chỉ sợ hiện tại ngươi cũng đã lên đại học rồi.

- Gia gia...

Nghe thấy gia gia nhắc đến chuyện trước kia, Miêu Đóa Nhi không khỏi hoe mắt.

- Đóa Nhi, bây giờ ngươi đã lớn rồi, gia gia cũng gia, không thể nào cứ luôn ở bên cạnh chăm sóc ngươi, có một ngày gia gia già đi, để lại ngươi một mình không nơi nương tựa, ta cũng không yên lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận