Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1396: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng đằng sau (2)

Một chỗ khác, ba cỗ khôi lỗi chiến đấu với rất nhiều siêu phàm, theo Hồng Phong biến mất, lực chiến đấu của ba cỗ khôi lỗi cũng dần dần hạ xuống, thời gian dần qua bị mọi người đè ép lại.

Một đám siêu phàm ánh mắt tham lam nhìn một màn này, đều đang suy nghĩ đánh bại đối phương sau đó giành được khôi lỗi, dù sao, đây chính là một vệ sĩ đỉnh phong siêu phàm không sợ chết, cũng không sợ đau.

Bốn người Triệu lão xuất hiện ở đây, nhìn thấy ba cỗ khôi lỗi gần như bị hoàn toàn ngăn chặn, không khỏi biến sắc, một tên trưởng lão vung tay lên, Nguyên Lực cuồn cuộn hóa thành cự thủ trăm trượng, trực tiếp đánh bay đông đảo siêu phàm giả.

Tiện tay thu hồi ba cỗ khôi lỗi, Triệu Lão tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mọi người:

- Thiếu chủ đâu?

Tinh Thần Lực của Một tên trưởng lão khuếch tán ra, cũng không phát giác được khí tức của Hồng Phong.

- Ta, chúng ta cũng không biết...

Cảm nhận được khí tứ ccuar bốn người này như vực sâu biển lớn, một người có chút thất kinh mở miệng, gần như sắp khóc:

- Hắn dùng ba cỗ khôi lỗi ngăn chặn chúng ta, chúng ta cũng không biết hắn đi đâu!

- Không biết!

Triệu Lão nghe vậy, ánh mắt giống như rắn độc, một cỗ sát ý như thủy triều tuôn ra.

- Không, đừng giết ta, hình như ta nhìn thấy hắn bị người ta đánh bất tỉnh mang đi!

Một người không chịu đựng nổi cỗ này sát ý, có chút hoảng sợ thét to.

- Cái gì!

Nghe vậy, bốn người Triệu lão biến sắc, thân ảnh Triệu Lão quỷ mị cũng xuất hiện trước mặt nam tử mở miệng, nhất chưởng vươn ra, đặt trên đầu nam tử, Tinh Thần Lực mạnh mẽ tràn vào não hải của đối phương, trực tiếp bắt đầu sưu hồn.

- Rầm!

Chưa đến vài giây đồng hồ, cánh tay Triệu Lão rời khỏi đầu đối phương, nhưng đầu lâu đối phương như dưa hấu trực tiếp nổ tung.

- Thiếu chủ bị người ta đánh bất tỉnh mang đi, chúng ta phải mau đuổi theo.

Sắc mặt Triệu Lão âm trầm mở miệng.

- Những người này thì sao?

Một tên trưởng lão nhìn về phía những người trước mắt này.

- Giết!

Triệu Lão ngữ khí băng lãnh mở miệng.

Nghe vậy, đông đảo siêu phàm giả sắc mặt hoàn toàn thay đổi, thét chói tai vang lên muốn thoát đi. Nhưng mà còn chưa kịp hành động đã nhìn thấy một bóng người xông ra, Nguyên Lực khủng bố cuồn cuộn, mọi người chỉ tới kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiếtđã biến mất không còn tăm tích.

- Đi!

Nhìn thấy thi thể khắp nơi trên đất, bốn người sắc mặt không chút biến hóa, xoay người rời đi.

Mà trong sơn cốc, không gian bên cạnh Hồng Phong hơi hơi vặn vẹo, ba đạo thân ảnh già nua xuất hiện, đứng bên cạnh Hồng Phong.

Bọn họ nhìn thấy Hồng Phong đã hôn mê bất tỉnh, không khỏi thở phào, bọn họ đều phát giác được Hồng Phong chỉ là hôn mê, cũng chưa chết.

Một đạo Nguyên Lực được đưa vào thể nội Hồng Phong sau đó mơ màng tỉnh lại.

- Triệu Lão, Lý trưởng lão, các ngươi đến rồi hả!

Hồng Phong mở to mắt, nhìn bốn người trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng mà lập tức hắn biến sắc, nghĩ đến chuyện trước đó, vội vàng nhìn trữ vật giới chỉ của mình nhưng đã biến mất rồi.

Giống như sấm sét giữa trời quang, cả người Hồng Phong ngây người, trong trữ vật giới chỉ này bao gồm tất cả tài phú của mình, thậm chí còn có Thần Huyết Thạch mà lão tổ cho, cái này, toàn bộ mất rồi!

- A...

Một thanh âm tê tâm liệt phế phát ra từ trong miệng hắn, đủ để cho bất kỳ người nào nghe thấy đều cảm thấy lòng chua xót.

- Trữ vật giới chỉ của ta, Thần Huyết Thạch... Đáng chết hỗn đản!

Hồng Phong điên cuồng gào thét.

Bốn lão giả nhìn thấy dáng vẻ của Hồng Phong, đều lắc đầu, biết Thần Huyết Thạch cũng đã bị lấy đi.

- Thiếu chủ, ngươi biết người đánh lén ngươi là ai không?

Một tên trưởng lão trầm giọng mở miệng, chỉ cần biết thân phận của đối phương, bọn họ có thể đoạt lại đồ!

- Đó là một nữ nhân, ta có thể cảm nhận khí tức trên người đối phương, tràn ngập một loại mị hoặc chi ý...

Hồng Phong nghe thấy lời của trưởng lão, thần sắc bình tĩnh, nghĩ một hồi, sắc mặt âm lãnh mở miệng:

- Chỉ cần gặp lại đối phương, ta nhất định có thể nhận ra nàng.

- Dám cướp đoạt đồ của Bách Luyện tông ta, ta nhất định phải làm cho nàng sống không bằng chết!

Hồng Phong nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

- Về tông môn, phát mệnh lệnh, toàn bộ Tà Dương Tinh truy nã nữ nhân này, muốn tất cả mọi người biết được kết cục khi đối địch với Bách Luyện tông ta.

Một tên trưởng lão phẫn nộ mở miệng.

Mà lúc bọn hắn đang nghiến răng nghiến lợi nhắc tới Yêu Nguyệt, hai nữ nhân ở trong một sơn động cách nơi này hơn một vạn dặm mơ màng tỉnh lại.

Sau một khắc, một tiếng thét chói tai gần như đâm thủng trời xanh vang lên.

- A...

Hai bên vách tường sơn động, đất đá không ngừng rơi xuống, dường như cũng không chịu nổi thanh âm của thiếu nữ.

Một lúc lâu, Yêu Nguyệt cuối cùng cũng ngừng thét đôi mắt bốc hỏa nhìn thấy Hắc miêu biến mất.

- Vương bát đản, thậm chí ngay cả đồ của bổn cô nương cũng dám đoạt, chờ đó cho ta, chờ ta bắt được ngươi, nhất định sẽ ném ngươi đến cực độ băng uyên, lại ngươi ném vào bên Thái Dương Chân Hỏa...

Yêu Nguyệt phẫn nộ quát khẽ, không ngừng nguyền rủa Vương Song.

Duy nhất làm nàng cảm thấy vui mừng là đối phương chỉ lấy đi Hắc Miêu cùng trữ vật giới chỉ của Hồng Phong đi, không làm gì nàng cả, nếu không, Yêu Nguyệt thực sự điên lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận