Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2222: Đao Thánh ra tay!

- Vút!

Phía sau, Thánh giả Thời gia cũng lập tức tới nơi, cũng thấy được thân ảnh phía trước, sắc mặt ngưng tụ.

- Hóa ra là Đao Thánh đạo hữu, không biết đạo hữu ở chỗ này tu hành, có chỗ nào quấy rầy, kính xin thứ lỗi!

Thánh giả Thời gia dừng bước, chậm rãi nói.

Đối mặt với cao thủ cùng cấp, cho dù hắn thân là Thánh Giả Đế Tộc cũng không dám khinh thường chút nào!

- Thì ra là Thời đạo hữu, không biết đạo hữu đến nơi tĩnh tu của ta là muốn làm gì?

Giọng nói lãnh đạm vang lên, không có một chút tình cảm nhưng lại tràn ngập một loại khí tức bá đạo!

Vương Song nghe được cái tên Đao Thánh này, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, trong thân thể, ý chí còn sót lại của Mục Thiên Ca xuất hiện, tựa như muốn dò xét chuyện bên ngoài.

- Đao Thánh đạo hữu, bổn tọa lần này là muốn bắt một tiểu tử trộm bảo vật Thời Gia của ta, thật không ngờ sẽ đi tới nơi tĩnh tu của đạo hữu, ta lập tức mang theo tiểu súc sinh này rời đi, ngày sau nếu đạo hữu có rảnh rỗi, hoan nghênh đến Thời Gia ta làm khách!

Thánh giả Thời gia cười khẽ giải thích, lập tức nhìn về phía Vương Song, ánh mắt biến hóa, một bàn tay to vươn ra, chính là muốn bắt được Vương Song.

- Xoẹt!

Một đạo đao quang khủng bố nổ tung, Vương Song triển khai Luân Hồi đao quyết của mình, tựa như dẫn động đao quang trong hư không xung quanh, lần lượt dung nhập vào trong một luồng đao quang này!

- Ầm.

Giống như ánh sáng phi tiên, trực tiếp nổ tung ra, va chạm cùng với đạo thánh quang này.

- Đao pháp tốt!

Bên kia, nhìn thấy một đao này của Vương Song, ánh mắt Đao Thánh tựa như sáng lên, hơn nữa mơ hồ trong lúc đó, nhận thấy được một cỗ khí tức quen thuộc, vô cùng hứng thú nhìn một màn này!

Không có chút tiếng nổ tung nào, chỉ là sự hủy diệt trong im lặng!

Rất nhanh, tất cả ánh sáng đều tiêu tán, sắc mặt Thời Gia Thánh Giả có chút kinh ngạc nhìn Vương Song.

Mặc dù hắn tùy tiện đánh ra một kích, nhưng cũng không phải một Tôn Giả có thể chịu đựng được.

Nhưng hắn cũng rất nhanh bừng tỉnh, Vương Song vừa rồi đã dẫn động đao ý của Đao Thánh tĩnh tu ở chỗ này, cái này tương đương với hắn cùng Đao Thánh đối kháng với nhau!

- Hừ, tên khốn kiếp, ngươi muốn lợi dụng hoàn cảnh!

Thời Gia Thánh Giả cười lạnh một tiếng, muốn tiếp tục động thủ.

Ở đối diện, Vương Song tuy rằng chống đỡ được một kích này nhưng vẫn bị thương không nhẹ.

Thấy đối phương lại công kích, Vương Song cắn răng một cái, đang muốn liều mạng chống cự, bỗng nhiên, trên người hắn xuất hiện một thanh ngọc đao, tản ra một luồng ánh sáng trong suốt, phía trên có một chữ “Thiên” hết sức chói mắt.

Nhìn thấy viên ngọc đao này, sắc mặt Đao Thánh biến đổi!

- Ầm.

Bỗng nhiên, hư không xuất hiện một luồng đao ý, đao ý rực rỡ mà lại bá đạo!

Luồng đao quang này tản ra đao ý đáng sợ, so với một kích vừa rồi của Vương Song mạnh mẽ hơn mấy chục lần!

- Rầm.

Tia đao này va chạm với một kích của Thời Gia Thánh Giả, lập tức triệt tiêu lẫn nhau.

Vương Song kinh ngạc nhìn một màn này, quay đầu nhìn về phía Đao Thánh đang xem kịch ở một bên!

- Đây là...

Thời Gia Thánh Giả cũng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đao Thánh:

- Đạo hữu đây có ý gì?

- Không có gì, chỉ là cảm thấy tiểu gia hỏa này đao pháp không tệ, là một cái mầm non tốt của đao đạo, đúng lúc ta cũng thiếu một truyền nhân.

Đao Thánh mỉm cười nói, vung tay lên, thu lại thanh ngọc đao trên người Vương Song, vừa vặn cầm trong tay!

- Ha ha, đạo hữu một thân tu vi siêu phàm nhập thánh, muốn tìm một cái mầm non tốt truyền thừa tất nhiên không khó, trong tinh hà có vô số thiên kiêu, Thời gia ta cũng nguyện ý hỗ trợ tìm kiếm, nhất định sẽ làm cho đạo hữu hài lòng.

Thời Gia Thánh Giả chậm rãi nói, không tiếp tục ra tay.

- Cảm ơn đạo hữu có ý tốt, nhưng ta nhìn tiểu tử này thuận mắt, những người khác không thuận mắt ta.

Đao Thánh không thèm để ý nói.

Từ trong đao pháp của Vương Song, hắn nhận thấy được một cỗ khí tức quen thuộc, vẻn vẹn chỉ như thế, có lẽ hắn cũng không thèm để ý, dù sao lúc trước hắn cũng để lại một ít truyền thừa ở rất nhiều nơi!

Thế nhưng trên người Vương Song lại có ngọc đao này, làm cho hắn hắn ngồi không yên, cho dù vì thế mà đắc tội Thời gia, hắn cũng không thèm để ý chút nào.

- Đao Thánh đạo hữu, ngươi đang nói giỡn mà, tiểu gia hỏa này là địch nhân của Thời gia ta, hy vọng các hạ có thể suy nghĩ cho kỹ!

Sắc mặt Thời Gia Thánh Giả trầm xuống, chậm rãi nói tựa như thật không ngờ Đao Thánh vậy mà lại cưỡng ép Vương Song ra tay.

Nghe được ý uy hiếp trong lời nói của Thời Gia Thánh Giả, khóe miệng Đao Thánh nhấc lên một tia châm chọc.

- Bổn tọa từ trước đến nay không thích nói giỡn, tiểu tử kia lại đây!

Đao Thánh nói xong, nhìn Vương Song, cười nói.

Vương Song nghe vậy, nhanh chóng đi tới phía sau Đao Thánh, cảm kích nói.

- Đa tạ tiền bối!

- Đao Thánh, ngươi thật sự muốn đối địch với Thời gia ta.

Thời Gia Thánh Giả lạnh lùng nói.

- Ha ha, nếu là địch nhân thì như thế nào!

Nghe vậy, Đao Thánh cười rộ lên:

- Bản tọa tung hoành tinh hà vô số năm, còn chưa bao giờ biết sợ là cái gì!

- Tiểu tử này, ta chắc chắn phải bảo vệ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận