Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 709: Chống cự của thành phố Thiên Thủy!

Trịnh Bang Quốc không chút để ý thương thế trên người bọn họ, một bước tiến lên, kích động chất vấn bọn họ.

- Ngươi là cái thá gì!

Sắc mặt của Thần Hộ Thiên Xuyên vô cùng tái nhợt, thi triển cấm thuật mới có thể trốn khỏi dãy núi Đại Hưng, bây giờ thực lực của hắn có thể nói chỉ còn sót lại chưa đầy một nửa, vốn đã vô cùng tức giận, giờ còn bị TQB chất vấn, càng thêm tức giận, một tay vung ra, một đao khí vung xuống, không thèm cố kỵ đối phương lại đại lão quân đội, trực tiếp muốn chém chết hắn rồi.

- Thần Hộ Thiên Xuyên, ngươi dám!

Lưu Phong tức giận lên tiếng, bóng dáng nhanh như chớp đứng chắn trước mặt Trịnh Bang Quốc, một ngón tay bắn ra, đao khí vỡ tan tành.

- Thần Hộ Thiên Xuyên, con mẹ nó ngươi muốn chết phải không!

Ánh mắt Lưu Phong trở nên phẫn nộ, Trịnh Bang Quốc đối với hắn mà nói, như thầy như cha, hắn bình thường cà lơ phất phơ, ai nói cũng không nghe, cũng chỉ có Trịnh Bang Quốc có thể thúc đẩy hắn, cho nên, thấy Thần Hộ Thiên Xuyên lại muốn giết Trịnh Bang Quốc, hắn không khỏi giận dữ.

- Được rồi, mọi người bình tĩnh lại chút đi, bây giờ không phải là lúc nội chiến, thú triều ập đến rồi, chúng ta đều bị trọng thương, nếu còn không đoàn kết, e rằng toàn bộ thành phố Thiên Thủy sẽ xong đời!

Tuy rằng Thường Thừa Viễn ở một bên cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng dù sao cũng không phải lúc, vội vàng khuyên cang.

- Thần Hộ Thiên Xuyên, lần này bỏ qua cho ngươi, lần sau, ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!

Lưu Phong lạnh lùng nhìn Thần Hộ Thiên Xuyên một cái.

- Hừ, chắc ta sợ ngươi!

Thần Hộ Thiên Xuyên cười lạnh, kh6ong thèm để ý chút nào.

Sắc mặt của Trịnh Bang Quốc tái xanh, cũng không phải vì vừa nãy bản thân thiếu chút nữa bị Thần Hộ Thiên Xuyên giết, mà là vì bọn họ là nguyên nhân dẫn đến thú triều!

- Không kịp nói nữa rồi, bây giờ phải đánh lui mấy con biến dị thú này trước đã!

Vương Song ở xa xa nhìn, cười khổ một tiếng, cắt đứt lời nói của bọn họ.

Tất cả mọi người đều nhìn, bầy biến dị thú này giống như thủy triều vọt đến, ở phía trước cho dù là cây cối hay đá thì trong nháy mắt cũng bị biến mất, giống như bị nuốt chửng vậy.

- Ngụy Nhiên, ngươi phụ tránh đưa bọn họ trở về! Nhớ, bảo vệ tốt cho bọn họ!

Vương Song giao tiến sĩ Hứa cho Ngụy Nhiên, thấp giọng phân phó.

Ngụy Nhiên trên danh nghĩa là bang chủ của Thanh Long Bang, cũng có tư cách là ở này, nghe Vương Song nói thì gật đầu.

- Khoan đã, hắn phải giao cho Hòa Bình Xã ta! Để người của bọn ta mang đi chăm sóc!

Đột nhiên, Thần Hộ Thiên Xuyên nhìn tiến sĩ Hứa, trầm giọng nói, Liễu Thiên Phóng nói cho hắn biết lai lịch và thuốc đột biến gen của vị tiến sĩ Hứa này, sao có thể để Vương Song đưa người đi.

- Thần Hộ Thiên Xuyên! Bây giờ ngươi muốn liều mạng với ta phải không?

Vương Song đột nhiên nở nụ cười, hứng thú nhìn đối phương, vừa nói, vừa chỉ thú triều ở phía trước,

- Ta thì không sao, cùng lắm thì mọi người đều xong đời! Ngươi chỉ cần có dũng khí này, bây giờ ta có thể đánh với ngươi một trận!

Nghe vậy, sắc mặt của Thần Hộ Thiên Xuyên vô cùng lạnh lẽo, lại muốn phát tác nhưng bị Tùng Bản Hạ Ngạn ở bên cạnh ngăn lại, lắc đầu một cái.

Thần Hộ Thiên Xuyên hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Vương Song một cái, không nói gì nữa. Thực lực của hắn bây giờ đã vô cùng thấp, cho dù có thật sự đánh với Vương Song, hắn cũng không dám chắc mình sẽ thắng, huống chi, bây giờ thú triều ập đến, lần này bọn họ mà nội chiến, thật sự là cách diệt vong cũng không xa!

- Chuẩn bị một chút, khôi phục nội thương, sắp có một trận chiến tàn khốc nhất ập đến rồi!

Lưu Phong nhìn thú triều ở cách đó không xa, cười khổ một tiếng, trên tay xuất hiện một viên thuốc nhỏ chừng một đốn ngón tay, mơ hồ còn có ánh sáng màu xanh lá nhạt tỏa ra.

Sau khi nuốt vào, sắc mặt của Lưu Phong trở nên hồng nhuận, giống như thương thế lúc trước đã được khôi phục nhanh chóng.

- Nắm cỏ, thứ này là gì? Còn dễ dùng hơn ca Đại Lực Hoàn!

Vương Song có chút kinh ngạc nhìn Lưu Phong.

- Đây là đan dược mà lúc trước ta giết một con biến dị thú có được, có thể khôi phục lại thương thế rất nhanh, nhưng chỉ có một viên!

Lưu Phong hậm hực lên tiếng.

Hắn vừa dứt lời thì những người khác đã dùng những khả năng của mình để khôi phục thương thế, Thường Thừa Viễn lấy ra một loại trái màu đỏ, Thần Hộ Thiên Xuyên lấy ra một cái đồng hồ cát, đảo ngược, thương thế trên người hắn cũng khôi phục lại với tốc độ nhanh chóng, ngay cả Lưu Kiều cũng lấy ra một cái bình nhỏ, uống một ngụm dịch thể màu xanh ở trong đó.

- Hình như, chỉ có ta là không có vật gì để khôi phục thương thế!

Khóe miệng Vương Song giật giật, hơi hơi quay đầu liếc nhìn, thương thế trên người của Hình Ưng cũng khôi phục lại với tốc độ kinh người, dù sao hắn cũng có cơ thể vô song, chỉ cần không bị đánh chết tại chỗ, thương thế được khôi phục còn nhanh hơn đám người bọn họ tưởng tượng nhiều!

- Sáng Sinh Chi Lực, Sáng Sinh Chi Lực đáng chết này, sao vẫn không có cách nào lĩnh hội được thế này!

Trong lòng Vương Song vô cùng tức giận, nếu hắn có thể ứng dụng được Sáng Sinh Chi Lực thì cần gì mấy ngoại vật thế này!

- Khai hỏa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận