Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1429: Tìm viện quân! (2)

Đang nói chuyện, bên trong đại trận, lực lượng kinh khủng không ngừng xuất hiện, không đến thời gian nửa nén nhang, thân ảnh Lâm Kinh Thiên đi ra khỏi đại trận, trên thân áo trắng như tuyết, siêu nhiên thoát tục, mà phía sau hắn là vô số cỗ chân cụt tay đứt.

Một cỗ máu tanh gay mũi truyền đến, khiến cho tất cả mọi người không khỏi nhíu mày, có điều Lâm Kinh Thiên cũng không thèm để ý, đánh giết những người này, hắn giống như tiện tay nghiền chết một con kiến, thu liễm hơi thở đủ để chấn động tinh hà trên người, như người bình thường bước ra, đến trước mặt đông đảo đệ tử.

- Đi thôi...

Lâm Kinh Thiên vung tay lên, đại trận sau lưng bỗng nhiên biến mất, hắn muốn mang theo những đệ tử này trở về, có điều còn chưa nói xong, đột nhiên sửng sốt, hắn đưa tay trực tiếp kéo dài đến trong hư không, giống như bắt được cái gì, một đạo tin tức xuất hiện...

- Các ngươi trước ở chỗ này chờ, ta còn có chút chuyện muốn đi xử lý...

Lâm Kinh Thiên nhìn những đệ tử này, ánh mắt chuyển hướng qua một số lão giả bên cảnh:

- Chư vị, đệ tử trong tông còn cần phải dừng lại ở chỗ này một đoạn thời gian, ta đã truyền tin tức qua, rất nhanh có cao thủ tông môn tới đón bọn họ trở về, hi vọng chư vị có thể trông nom một hai hôm...

Lời này của hắn là nói với vài tên lão giả cảnh giới Tinh Chủ, mấy tên lão giả một bộ dáng thụ sủng nhược kinh, vội mở miệng:

- Lâm tiền bối nào phải, chiếu cố đệ tử quý tông là vinh hạnh của chúng ta, còn xin yên tâm, chỉ cần có mấy lão già chúng ta ở đây, nhất định sẽ không để cho những thiếu niên thiên kiêu này của quý tông rơi một sợi tóc!

- Sư thúc, làm sao?

Có đệ tử nghi hoặc mở miệng hỏi thăm, hiện tại còn có chuyện gì quan trong hơn so với tông môn bọn hắn.

- Một chút việc tư, các ngươi không cần phải để ý đến...

Lâm Kinh Thiên nhàn nhạt mở miệng, lập tức vung tay lên, không gian trước mắt trực tiếp vỡ ra, hắn trực tiếp bước vào trong đó, lập tức, vết nứt không gian đóng lại, chỉ còn lại đệ tử trẻ tuổi không hiểu ra sao đứng tại chỗ, lập tức bị một đám lão giả giống như bảo hộ con gà con che chở rời đi.

...

Mà lúc này, một chỗ trong cung điện ở Tà Dương Tinh, Yêu Nguyệt nhìn mấy tên lão giả trước mắt, tức giận, đầy mắt đều là "Cô nương không cao hứng" "Cô nương cần an ủi" .

- Ta đã muốn nói, tông môn của Bách Luyện Thượng Nhân cũng dám truy sát ta, ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt, còn có Cổ Hà kia, cũng không phải vật gì tốt, cũng là hắn tiết lộ ta ra ngoài, các ngươi nhất định phải giúp ta báo thù!

Yêu Nguyệt giương nanh múa vuốt mở miệng, rất giống một con cua nhỏ hoành hành ngang ngược.

Có điều thân phận nàng còn ở đó, thân là Thiên Chi Kiều Nữ của Thần Linh tông, sư phụ mình còn là đỉnh phong cao tầng trong tông mô, nàng cũng có tư cách làm con cua.

- Đại tiểu thư của tôi ơi, Bách Luyện Thượng Nhân này đầu nhập vào Cổ Tháp tông, một khi động thủ với hắn, đây chính là tuyên chiến với Cổ Tháp tông, tuy rằng chúng ta không sợ, nhưng loại chuyện này có thể tránh khỏi vẫn là tận lực tránh, còn Cổ Hà kia, ngươi không phải cũng tiết lộ tin tức đối phương ra ngoài trước sao, người nào cũng không ăn thua thiệt...

Một lão giả cười khổ khuyên nhủ, trời có mắt rồi, bọn họ đều là túc lão trong tông môn, không nghĩ tới vậy mà lại ở chỗ này an ủi một tiểu nha đầu, nhưng nghĩ đến người sư phụ kia của đối phương, bọn họ chỉ có thể cười khổ.

Nghe vậy, Yêu Nguyệt một trận khó thở:

- Vậy ta không phải không công chịu ủy khuất, chẳng lẽ người Thần Linh Tông chúng ta dễ bị khi dễ như vậy, ô ô, ta muốn đi nói cho sư phụ, các ngươi vậy mà đều không giúp ta...

Nhìn thấy Yêu Nguyệt khóc lóc om sòm, khóe miệng Tiểu Lục ở bên cạnh lộ ra một nụ cười, công phu sở trường nhất của tiểu thư nhà mình cũng ma nhân, cả tông môn đơn giản không có gì bất lợi, tin tưởng rất nhanh, những lão đầu này sẽ thua trận.

Quả nhiên, nhìn thấy Yêu Nguyệt khóc lóc om sòm, một đám lão giả đều nhức đầu.

Bọn họ thật đúng là sợ Yêu Nguyệt nói chuyện này cho sư phụ nàng, nếu đúng như thế, bọn họ tuyệt đối không có quả ngon để ăn.

- Tuy không thể giết chết Bách Luyện Thượng Nhân, nhưng ta có thể giúp ngươi mang toàn bộ người truy sát ngươi đến, mặc cho ngươi xử trí, đồng thời ta để Bách Luyện Thượng Nhân xin lỗi ngươi, Nguyệt Nhi, ngươi thấy như thế nào?

Người dẫn đầu mang khuôn mặt đau khổ nhìn Yêu Nguyệt.

- Cám ơn Trầm gia gia!

Yêu Nguyệt nghe vậy, trên mặt hiện lên vui mừng, ngọt ngào mở miệng, trở mặt như lật sách, làm mấy tên lão đầu đều cười khổ một tiếng.

- Đúng, Nguyệt Nhi, ngươi biết người đạt được Hỗn Độn Tinh Thạch kia sao? Hắn là đệ tử lực nào hay chỉ là một tên Tán Tu?

Lão đầu được gọi là Trầm lão đột nhiên mở miệng hỏi thăm, bọn họ tiếp được tín hiệu cầu cứu của Yêu Nguyệt, chính là được tông môn phái ra, hiện tại cũng vẫn không hiểu ra sao, chỉ biết là đến giúp Yêu Nguyệt đoạt bảo vật.

- Gia hoả kia...

Nghĩ đến Vương Song, Yêu Nguyệt cũng cảm giác được lửa giận mãnh liệt của mình, hận không thể trực tiếp chém Vương Song làm vô số đoạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận