Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2010: Lâm Băng Lam kết minh!

– Bây giờ, trong tứ đại Kiêu Dương còn hoàn hảo không thương tổn chỉ có ta và Bạch Vũ, thực lực của Bạch Vũ ta rất rõ ràng, kém hơn ta một chút, đến lúc đó, ba người chúng ta liên thủ, danh ngạch vào Thời Quang Đàm nhất định thuộc về chúng ta!

– Chẳng lẽ ngươi không sợ Thời Quang Thần Tông sẽ đánh chết Thánh Tử Minh Điện ngươi tại chỗ sao?

Hứa Thiên ý vị thâm trường nói.

– Ha ha, ta cũng xem như thế hệ trẻ tuổi, chẳng qua là tranh đấu giữa đồng bối, chẳng lẽ Thời Quang Thần Tông còn có thể giết chết ta sao!

Tuyệt Ảnh không cho là vậy đáp.

Lâm Băng Lam là ai, chính là người đứng đầu trong tứ đại Kiêu Dương, một thân tu vi kinh thiên động địa, vậy mà cũng có lúc bị công kích!

Lâm Băng Lam lại không giống như Kiếm Vạn Sinh, sau lưng nàng thế nhưng là một thế lực khổng lồ của Lâm gia, vừa nhận được tin tức, lão tổ nắm giữ Thần Binh trấn tộc của Lâm gia, trực tiếp đánh tới tộc địa của Hứa gia!

Một vị Tôn Giả cao cấp nắm trong tay Thần Binh Trấn Tộc, Hứa gia như gặp phải đại địch, mở ra Trận Pháp Hộ Sơn, đồng thời lão tổ Hứa gia cũng ra mặt, gằng co với lão tổ Lâm gia!

Kết quả như thế nào thì không biết được, chỉ biết là lão tổ Lâm gia rời đi, người của Hứa gia, không có một ai ra ngoài!

– Không nghĩ tới, Hứa Thiên điên cuồng như vậy, thực lực của hắn cường hãn như thế, ngay cả Lâm Băng Lam cũng không địch lại phải chạy trốn!

Phong Tình Tuyết sợ hãi thán phục nói.

– Đúng rồi, A Ngôn nói, ta nhớ ngươi từng nói đã gặp qua Lâm Băng Lam, ngươi biết thực lực của nàng không?

Nghe vậy, đám người Vương Song đều nhìn về phía Tôn Ngôn, chỉ thấy sắc mặt Tôn Ngôn nghiêm túc,

– Thực lực của gà con này rất mạnh, là người bình sinh ta hiếm gặp đươc, Kim Tư Hầu ta bây giờ đánh với nàng một trận, đều không có bao nhiêu phần thắng!

– Mặc dù Hứa Thiên lợi hại, nhưng nếu muốn đánh một trận với Lâm Băng Lam, thuần túy là si tâm mộng tưởng, hắn nhất định có người giúp đỡ, hoặc là có một loại cấm khí nào đó!

Tôn Ngôn trầm giọng nói.

– Đúng vậy, ta cũng cho là như vậy, Hứa Thiên vì sao lại làm như thế, không cần đoán cũng biết, là vì ba cái danh ngạch vào Thời Quang Đàm, trọng thương hai vị gần ở phía trước nhất trong tứ đại Kiêu Dương, ba cái danh ngạch Thời Quang Đàm ít nhất đều sẽ có một cái rơi vào trong tay của hắn!

Vương Song ở một bên phụ họa.

– Nhưng là bọn họ chỉ sợ không nghĩ tới còn có chúng ta, thực lực của A Ngôn và Vương Song đại ca không kém tứ đại Kiêu Dương chút nào, Hứa Thiên làm như thế, ngược lại giúp chúng ta một đại ân!

Thủy Mạc Hân khẽ cười một tiếng, trong mắt nổi lên vẻ kinh dị.

Tôn Ngôn và Vương Song nhìn nhau cười một tiếng,

– Nếu như là có người giúp đỡ hắn, cũng không biết là ai, thực lực mạnh cỡ nào!

Đám người vừa đi về phía trước, vừa đàm luận, bỗng nhiên, ánh mắt Vương Song chuyển động, nhìn vào một chỗ bên dưới sơn mạch, ở nơi đó, hắn mơ hồ cảm giác được từng tia khí tức quen thuộc.

Tôn Ngôn ngay sau đó tựa như cũng phát giác ra, lập tức dừng lại, hai người dừng bước, những người khác cũng đều dừng lại, tò mò nhìn hai người.

– Bên dưới có người!

Nhìn khu rừng rậm nguyên thủy ở bên dưới, trong mắt Tôn Ngôn hiện ra một tia kỳ lạ.

– Có người thì có cái gì kỳ quái, Đại Thiên thế giới, chỗ nào cũng có người!

Bạch Vũ không thèm để ý lên tiếng.

– Đây không phải là người bình thường, rất mạnh, rất mạnh!

Tôn Ngôn lẩm bẩm, ánh mắt giống như thực chất, gần như xuyên qua thiên địa.

Vương Song không nói gì, một khắc sau, trực tiếp rơi xuống phía dưới. Đám người Tôn Ngôn thấy thế, cũng đều theo sát sau lưng, rơi vào bên trong rừng rậm!

– Lúc này, trong rừng rậm, một đạo thân ảnh như mộng như ảo ngồi xếp bằng ở phía trên một cây đại thụ, khí tức cũng hòa một thể với cây đại thụ, tựa như không tồn tại giữa Thiên Địa!

Một khắc sau, thân ảnh này bỗng nhiên chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về phía thiên khung, nơi đó, lần lượt từng bóng người từ trên không trung rơi xuống, đứng ở bên dưới đại thụ nàng đang ngồi.

– Lâm Băng Lam!

Bỗng nhiên, Tôn Ngôn kinh ngạc thốt lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn thân ảnh trên cái cây kia.

Vương Song nhìn thân ảnh trước mắt này, tóc của đối phương giống như tinh quang ngưng tụ, từng chùm to bằng ngón tay, dung nhan hoàn mỹ khiến người ta không thể soi mói được bất kỳ khuyết điểm nào.

Càng làm người ta kinh ngạc chính là loại khí tức kia của đối phương, tựa như cùng hợp làm một thể với vạn vật, hợp nhất với thiên địa. Từng chùm tinh quang từ bên trên bầu trời rơi xuống, từ bốn phương tám hướng hội tụ, vô hình từng chút một rơi xuống người đối phương, Vương Song từ trong đó cảm giác được khí tức quen thuộc, tựa như có chỗ tương tự với Tinh Thần Thần Quyết hắn tu hành!

Đồng dạng cũng là tinh thần chi lực, nhưng rõ ràng Lâm Băng Lam tu hành Tinh Thần Chi Lực đến một loại cấp độ kinh người!

Tinh quang hoá hình, ý động tùy tâm! Đây là, tinh thần chân ý, trong thiên địa, các loại lực lượng đều có chân ý, kiếm đạo có chân ý, đao đạo có chân ý, tinh thần chi đạo, cũng là có chân ý!

Vương Song không nghĩ tới, trong Nam Tinh Vực có thể lĩnh ngộ chân ngoài một mình Kiếm Vạn Sinh, còn có Lâm Băng Lam!

Bạn cần đăng nhập để bình luận