Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1295: Tư Đồ Tuyết (3)

Vương Song mở miệng cười, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti, không sự hưng phấn khi nhìn thấy đệ tử nữ thần trong tông môn, ánh mắt chỉ có chút kinh diễm!

- Chỉ là không nghĩ tới sư tỷ vậy mà bất tri bất giác đột phá đến Siêu Phàm Cảnh Giới, đồng thời còn trực tiếp một bước lên trời, đạt tới siêu phàm đỉnh phong!

Trong mắt Vương song lóe lên một vòng sợ hãi thán phục, đối với hành động của Tư Đồ Tuyết cũng cảm thấy kinh ngạc, dù sao tu hành là chuyện sau này, càng phải cẩn thận, sợ mình phạm sai lầm, Tư Đồ Tuyết vừa đột phá siêu phàm, còn trùng kích đến siêu phàm đỉnh phong, trong mắt hắn đương nhiên vô cùng nghi hoặc!

Mặc dù hắn nghi hoặc, nhưng sẽ không trào phúng đối phương, thiên tài như Tư Đồ Tuyết bấy luận làm chuyện gì chắc chắn sẽ tự có cân nhắc, chuyện mình có thể nghĩ đến không có lý do gì nàng không nghĩ ra!

- Ta đã từng nghe nói về ngươi, Vương Song.

Tư Đồ Tuyết không phủ nhận, sự lạnh lùng trên mặt bất tri bất giác giảm bớt:

- Thiên kiêu đánh bại Hạng Trùng, sau đó đánh bại Tiên Thiên Linh Thể của Nguyên Linh Tông, giữ thể diện cho Thanh Nguyên Tông nhưng mà tiến vào tông môn chỉ mới mấy tháng, không ngờ ngươi có thể được đến mức như vậy, không tồi!

Tư Đồ Tuyết cũng không che giấu sự thưởng thức của mình đối với Vương Song!

- Sư tỷ quá khen, đây đều là chuyện sư đệ phải làm.

Vương Song cười nhạt đáp.

- Thực lực ngươi bây giờ hẳn là có thể nằm trong tóp một trăm các đại thiên kiêu, tiếp qua vài chục năm, ta nghĩ ngươi cũng có thể trùng kích mười vị đầu trên bảng xếp hạng, dựa vào thiên phú của ngươ, không có ta cùng Tần Phong, Lý Thuần Kiếm, giành vị trí đệ nhất cũng không phải là không có cơ hội!

Lời nói của Tư Đồ Tuyết khiến Vương Song chấn động, giật mình mở miệng:

- Các ngươi, đều đột phá rồi!

- Không sai, trận chiến trước đó của ngươi và Tiên Thiên Linh Thể chúng ta cũng đã xem ra!

Tư Đồ Tuyết gật đầu, chỉ sợ đây là lần đầu tiên nàng nhiều lời với một nam tử như vậy, lập tức nhìn lấy Vương Song, tiếp tục nói:

- Mười năm sau, chính là cuộc thi tuyển chọn đệ tử chân truyền của tông môn, chúng ta chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất tấn thăng đến Hóa Thần, mới có tư cách tiến hành tuyển chọn!

- Đáng tiếc thời gian ngươi gia nhập tông môn quá ngắn, nếu không, dựa vào thiên phú của ngươi, chỉ sợ đệ tử chân truyền cũng có một phần của ngươi!

Vương Song nghe thấy một danh từ, muốn hỏi lại mấy vấn đề, lại nghe thấy một thanh âm già nua:

- Tiểu gia hỏa, thời gian hết rồi!

Vương Song cười khổ nhìn Tư Đồ Tuyết:

- Sư tỷ, thời gian của ta đã đến, hi vọng chúng ta có cơ hội gặp lại!

Vẻ lạnh lùng trên mặt Tư Đồ Tuyết biến mất, nàng cũng không biết tại sao mình lại đối nam tử này có hảo cảm khó hiểu như vậy, có lẽ là thiên phú của đối phương, cũng có thể là đối phương đánh bại Tiên Thiên Linh Thể, dẫn đến khí vận tông môn vừa tăng, bản thân nàng thuận lợi đột phá!

- Vương Song...

Tư Đồ Tuyết tự lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một vòng dị sắc.

Trên người Vương Song hiện lên một vòng thần quang, sau đó biến mất trong Thông Thiên Các, chờ đến khí Vương Song lần nữa xuất hiện, hắn thấy một lão tò mò nhìn mình, nhất thời biết hành động của mình trong Thông Thiên Các này không thể gạt vị tiền bối này được, muốn giải thích vài câu lại hiện lão giả phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn dáng vẻ.

- Đi nhanh lên đi, tiến vào Thông Thiên Các sử dụng hết thời cơ sau đó lại tiến vào, nhất định phải Hữu Tướng ứng điểm cống hiến!

Lão giả nói xong, tiếp tục nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Vương Song cung kính hành lễ với lão giả, lập tức rời đi.

Lần này, Vương Song không đến Vô Danh Phong, mà là đến một nơi khác.

Đây là một rừng trức vắng vẻ, từng cây Trúc san sát, toàn thân màu xanh trong suốt, tản ra ánh sáng óng ánh, gió thổi khẽ động, vang lên âm thanh xào xạc, giống như có người đang thổi một khúc nhạc.

Từng lá trúc rơi xuống, khiến từng viên đá trải trên đường nhỏ thêm sinh động.

Trong đó một căn nhà sừng sững sâu trong rừng trúc, không có khói bếp lượn lờ, chỉ có một ít điểu thú côn trùng không biết tên kêu vang, trông khá tao nhã thoải mái.

Quan trọng nhất là, gần như không có người tới đây, nhưng mà, ngoài cửa căn nha, một nam tử trung niên mặc áo bào tro lẳng lặng ngồi xếp bằng bên một cái bồ đoàn, giống như đang tĩnh tu.

Vương Song dọc theo con đường đá má tới đây, đúng lúc thấy cảnh này, ánh mắt hắn ngưng tụ, chậm rãi tiến lên, đi đến trước mặt nam tử trung niên, Vương Song cung kính mở miệng.

- Tiền bối, vãn bối muốn đi vào trong phòng ngộ đạo mượn dùng Ngộ Đạo Thạch!

Trong tay ngọc bài tự động bay ra, rơi vào trong tay nam tử, lúc này, nam tử cũng từ từ mở mắt, giống như một con hung thú Hồng Hoang mở to mắt, một cỗ hung uy vô thượng ngập trời toát ra, khiến Vương Song mất đi sự khống chế, dưới ánh nhìn soi mói của đối phương, hắn cảm thấy những gì trong thân thể mình đều bị nhìn hết!

- Cái này, vị tiền bối này thực lực rốt cuộc mạnh bao nhiêu, sao cảm thấy khủng bố như thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận