Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1614: Dương Mạt xuất thủ (3)

Có thể là ở trên Thần Ma đài, chỉ có một bên chết thì cấm chế mới sẽ được mở ra, nghĩ tới đây, trong mắt tên đệ tử này lóe lên một vòng tàn nhẫn.

- Thần Tiêu Thiên Lôi Kiếm quyết!

Một tiếng gầm thét, phía trên tiếng sấm cuồn cuộn, trong chốc lát phong vân biến sắc, thanh âm “Ầm ầm” vang lên, từng đạo lôi đình màu tím cuồn cuộn trong tầng mây.

Sau lưng hắn, một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, theo hai tay người này trôi nổi giữa không trung.

Xoẹt một tiếng, một đạo lôi đình màu tím lớn bằng bắp đùi từ trên không rơi xuống, trực tiếp đánh trên Thần Kiếm của người này.

- Trảm!

Trong chốc lát, Thần Kiếm hóa thành một đạo lôi đình kiếm quang lớn trăm trượng, rơi xuống người Dương Mạt, uy lực như vậy, cho dù là hóa Thần cũng phải cẩn thận ứng phó.

- Thần Tiêu tông đệ tử!

Thấy thế, trên mặt Dương Mạt hiện lên một vòng khinh thường:

- Chỉ là chút tài mọn thôi mà, giết ngươi, không cần dùng đến chiêu thứ hai.

Vừa dứt lời, hắn trực tiếp đánh ra nhất chưởng, hóa thành nguyên lực màu vàng óng ngập trời, che đậy bầu trời, lôi đình kiếm quang còn chưa bạo phát uy lực, dưới một chưởng này của Dương Mạt đã tan thành mây khói.

Một chưởng này, thế đi không ngừng, sau khi oanh bạo kiếm quang của đối phương thì đánh người này thành thịt vụn!

- Rầm.

Lôi đài chấn động, bị một chưởng này của Dương Mạt làm cho rung chuyển.

- Thanh Nguyên Tông Dương Mạt, có tên nào chịu chết nữa muốn lên đánh với ta một trận không!

Dương Mạt nhìn về phía Tam Tông liên quân cách đó không xa, phía trước nhất, đều là một số đệ tử Tam Tông đỉnh phong, trong đó, Mục Hàn Phong, Tử Thiên Đô, La Vân Hương đều ở trong đó.

Phía sau bọn họ đứng đầy đệ tử, lúc này, đều đang nhìn Dương Mạt trên chiến đài.

- Tu vi Siêu phàm đỉnh phong, các ngươi ai sẽ cùng đánh với hắn một trận đây?

Nghe thấy lời của Dương Mạt, ba đại đệ tử đều nhìn đệ tưr sau lưng mình.

Giờ khắc này, không người nào dám trả lời, cảnh tượng một chưởng của Dương Mạt đánh chết một vị siêu phàm đỉnh phong bọn họ đã thấy, thực sự không có chút lòng tin nào có thể chiến thắng đối phương.

Nhìn thấy đệ tử Tam Tông lặng ngắt như tờ, Dương Mạt có lộ ra nụ cười trào phúng:

- Đây chính là cốt khí của đệ tử Tam Tông sao, ngay cả dũng khí lên đài cũng không có, trước đó không phải rất hân hoan sai, sao thế, cả đám đều biến thành đồ hèn nhát rồi hả!

- Ha ha, đệ tử Tam Tông cũng chỉ là được cái mã bên ngoài mà thôi, trông thì ngon mà không dùng được...

- Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thối rữa, chính là nói bọn hắn, ngay cả dũng khí xuất chiến cũng không có, còn có mặt mũi đứng ở nơi đó, ta cũng cảm thấy xấu hổ thay bọn họ đấy…

Lúc này, trong Thanh Nguyên Tông, từng bóng người đứng bên trong Hộ Tông đại trận vẻmặt trào phúng nhìn đệ tử Tam Tông phía xa ca, đủ mọi lời nói châm chọc, chế giễu giống như nước thủy triều phản kích qua.

Giờ khắc này, đệ tử Tam Tông đã cảm nhận được sự phẫn nộ mà trước đó đệ tử Thanh Nguyên Tông phải nhận lấy.

Nghe thấy thanh âm nhục mạ của đệ tử Thanh Nguyên Tông, đám người Mục Hàn Phong, Tử Thiên Đô, La Vân Hương sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, quay đầu nhìn phía sau mình, trong mắt thậm chí hiện lên một vòng sát ý.

- Lý Điệu, ngươi xuất chiến!

Mục Hàn Phong lạnh lùng mở miệng, trực tiếp điểm tên!

- Mục sư huynh, ta không phải là đối thủ của Dương Mạt!

Nghe vậy, phía sau hắn, một tên nam tử sắc mặt hơi có vẻ âm nhu đại biến, chuyện của mình thì mình tự biết, mặc dù Lý Điệu là sự tồn tại thứ ba trong Siêu Phàm cảnh giới của Nguyên Linh Tông, nhưng so với Dương Mạt Hoàng Kim Thần Thể căn bản là chịu chết!

Biết rõ chắc chắn phải chết mà còn muốn xuất chiến rõ ràng là ngu xuẩn, Lý Điệu không ngốc, cho nên căn bản không có ý định xuất chiến!

- Không phải là đối thủ? Đánh qua mới biết được!

Trong mắt Mục Hàn Phong phát lạnh, một tay vung ra, Nguyên Lực hóa thành một đại thủ, trực tiếp tóm lất Lý Điệu sau đó ném trên Thần Ma đài!

- Mục Hàn Phong, ngươi tàn sát đồng môn!

Thanh âm thê lương của Lý Điệu vang vọng, nhưng Mục Hàn Phong lại lạnh lùng, căn bản không thèm để ý.

- Rầm.

Theo Lý Điệu tiến vào, Trên Thần Ma đài, thanh quang phun trào, bao phủ Thần Ma đài trong đó.

Nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Mục Hàn Phong, phía sau hắn đông đảo đệ tử đề cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh, đặc biệt là những đệ tử Siêu Phàm cảnh giới sắc mặt trắng bệch, trong mắt lóe lên một vòng hoảng sợ, thậm chí còn có người muốn lặng lẽ chạy đi!

Cho dù là Tử Thiên Đô, La Vân Hương cùng đệ tử phía sau bọn họ đều dùng ánh mắt kiêng kị nhìn Mục Hàn Phong, vì thủ đoạn của hắn mà hoảng sợ, càng có đệ tử có chút lo lắng nhìn hai người phía trước, sợ Tử Thiên Đô cùng La Vân Hương cũng sẽ học theo Mục Hàn Phong!

- Nếu là người của Nguyên Linh Tông, như vậy thì phải vì tông môn mà hiến thân giác ngộ!

Mục Hàn Phong lạnh lùng mở miệng, ngữ khí vô cùng băng lãnh, một bên, Đường Tâm Liên trầm mặc không nói gì, nhưng mà trong lòng nàng rõ ràng cũng không thoải mái.

- Sư huynh, chư vị sư đệ dù sao cũng là đồng môn...

Ngữ khí Đường Tâm Liên có chút trầm thấp mở miệng, trong giọng nói cũng ẩn chứa chút tức giận, tia phẫn nộ này bao phủ Mục Hàn Phong, đối phương lại xem như không nhìn thấy, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận