Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1642: Nhóc con khiến người khác rung động! (2)

Nhìn thì có vẻ dọa người, nhưng thực lực của con “Thỏ hoang” này chỉ là cảnh giới Hậu Thiên, hai người Vương Song cũng không quan tâm, điều bọn họ giật mình là cảnh đằng sau, một nhóc con thoạt nhìn mới chỉ hai ba tuổi lại đuổi theo sau lưng “Thỏ hoang”, tốc độ cực nhanh, đồng thời dường như rất quen thuộc với rừng rậm này, vẫn đuổi sát sau lưng thỏ hoang!

- Ha!

Chỉ thấy nhóc con trông như phấn điêu ngọc trác kia quát khẽ một tiếng, trên người giống như có một đạo phù vân hiện lên, tốc độ nháy mắt tăng vọt, trực tiếp nhảy lên phía trên thỏ hoang!

Đứa bé thẳng tắp rơi xuống,hai người Vương Song, Dương Mạt đều trừng to mắt, tận mắt nhìn thấy “Thỏ hoang” bị nhóc con kia trực tiếp đánh cho hấp hối.

- Hì hì, lại đánh một con thỏ, lần này hẳn có thể giao nộp!

Nhóc con nhảy xuống từ trên người “Thỏ hoang”, cánh tay nho nhỏ nắm lấy cái đuôi của “Thổ hoang”, kéo đối phương đi xa.

Nhìn bộ dáng kia, giống như không phải vừa bắt được một con mồi cực lớn, mà chỉ là một con mèo con chó con mà thôi.

Một lớn một nhỏ, hai thân ảnh hình thành sự khác nhau rõ ràng, khiến Vương Song và Dương Mạt như bị đánh một kích!

- Chậc, rốt cuộc là quái vật gì, chắc còn chưa dứt sữa nữa, vậy mà tay không tấc sắt đánh chết một mãnh thú cảnh giới Hậu Thiên!

Vương Song không nhịn được mà hít sâu một hơi, cảm thấy có chút đau.

Dương Mạt ở một bên cũng giật mình há hốc miệng, cơ thể hắn bây giờ cũng là một thiên tài, nhưng nhìn nhóc con kia, bản thân lại có chút xấu hổ.

- Chẳng lẽ Đông Tinh Vực lại khủng bố như vậy, tùy tiện chọn một người cũng là yêu nghiệt như thế này!

Vương Song và Dương Mạt liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ!

Bọn họ thật sự khiếp sợ, nhóc con kia lúc này đã đi xa bỗng nhiên dừng lại, một tảng đá nhỏ dưới chân bị hắn đá lên, tạo ra một âm thanh rất tàn bạo, bay về phía Vương Song và Dương Mạt đang trốn!

- Nhóc con kia còn có thể phát hiện ra chúng ta nữa sao!

Vương Song và Dương Mạt đều giật mình, cũng không quá để ý viên đá đang phóng tới trước mắt, sức mạnh này nhiều lắm chỉ có thể làm tổn thương một võ giả cảnh giới Hậu Thiên, chứ ngay cả gãi ngứa cho bọn họ cũng không thể!

Nhưng một đứa nhỏ chỉ mới hai ba tuổi lại có thể phát hiện ra bọn họ, điều này so với lúc chứng kiến thực lực ban nãy của đối phương còn khiến bọn họ rung động hơn!

Viên đá biến thành lưu quang vừa đến gần bọn họ, lại biến mất tăm, hai người Vương Song xuất hiện từ trong tán cây, đáp lên mặt đất.

- Sư huynh, tên nhóc này không phải yêu nghiệt đơn giản!

Dương Mạt nhìn nhóc con đã chạy xa, chấn động không sao nói nổi.

- Đi, đi theo hắn, ta lại muốn xem thử nơi này rốt cuộc là nơi như thế nào!

Vương Song hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Nhìn thấy một màn kinh người ban nãy của nhóc con, Vương Song quyết định đi theo đối phương, điều tra một chút rốt cuộc là do bọn họ đến không đúng chỗ, hay là vì thế giới này quá điên cuồng!

Nghe vậy, Dương Mạt gật đầu, sau đó, hai người cẩn thận đi theo, dựa vào thực lực bây giờ của bọn họ mà theo dõi, dù là cảnh giới Hóa Thần cũng đừng hòng phát hiện, thế nhưng nghĩ đến chuyện ban nãy, bọn họ đành cách nhóc con kia một khoảng xa.

Dựa theo dấu vết đối phương để lại, hai người Vương Song đã tìm đến một bộ lạc.

Đây là một thôn xóm không lớn, chỉ có hơn một trăm gia đình, xung quanh được tường đá vây quanh, ngoài cửa thôn, còn có một cây liễu.

Trước cửa thôn, một đám nam tử thân ảnh to lớn đứng ở ngay cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn nhóc con mang theo con “Thỏ hoang” lớn hơn cơ thể của mình gấp mười lần đi đến.

- Khí tức trên người bọn họ giỏi nhất cũng chỉ là Tiên Thiên thôi, sao có thể!

Vương Song và Dương Mạt đều có chút giật mình, lúc bọn họ nhìn thấy đám người kia, rõ ràng đã biết được cảnh giới những người đó, mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên!

Người mạnh nhất chính là một lão giả đứng đầu, tu vi Tiên Thiên đỉnh phong, mặt mũi vô cùng vui mừng nhìn nhóc con khoe bản thân mới bắt được một con mồi.

Vương Song và Dương Mạt chậm rãi phóng thích Tinh Thần Lực của mình, định nghe lén bọn họ nói chuyện.

- Trưởng thôn gia gia, ta bắt được một con thỏ rất lớn, lợi hại không!

Nhóc con cười hi hi nhìn lão giả đứng đầu, đôi mắt híp lại giống như vầng trăng khuyết.

- Ha ha, Hạo Nhi là lợi hại nhất, nhưng mà ngươi đừng nên ra ngoài nhiều, ngươi còn quá nhỏ, nhỡ như bị người ra phát hiện, rất dễ dẫn đến phiền phức!

Lão giả cười xoa đầu nhóc con dặn dò.

- Ồ...

Nghe vậy, đôi mắt nhóc con trở nên ảm đạm, bĩu môi, gương mặt lộ vẻ không vui.

- Tiểu Hạo, nhìn xem Thiết thúc mang gì đến cho ngươi này!

Lúc này, một đại hán bên cạnh nở nụ cười, từ sau lưng lấy ra một chiếc bình nhỏ được làm bằng đá.

Vừa mở bình ra, mùi sữa thơm đã bay đến.

- Sữa thú!

Đôi mắt nhóc con sáng lên, trong mắt giống như có vô số vì sao nhỏ, vẻ mặt kích động như muốn giành lấy chiếc bình đá trong tay người nam nam tử, nhưng lại nghĩ đến bản thân đã ba tuổi, không nên uống sữa nữa, nó có chút bối rối.

- Ha ha...

Nhìn bộ dạng bối rối của nhóc con, tất cả mọi người đều thấp giọng cười, giống như biết rất rõ tính cách của nhóc con.

Bạn cần đăng nhập để bình luận