Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1708: Khối Lục đồng! (2)

Vương Song mở liên tiếp ba viên, kết quả vẫn như vậy.

- Vương ngươi đừng cố nữa. Bên trong đá đều do kẻ mạnh trong gia tộc chọn ra, khả năng bên trong của những viên đá này có gì thật sự rất nhỏ, ngươi đừng phí công vô ích nữa!

Giọng nói của Kim Đại Thiếu vang lên trong đầu Vương Song.

- Muốn mua bảo vật, có thể qua bên kia. Chỗ đó toàn là thứ đồ kỳ quái, ngay cả kẻ mạnh trong gia tộc cũng không nhận ra, có lẽ đồ tốt sẽ ở chỗ đó.

Kim Đại Thiếu cố hết sức thuyết phục hắn đồng thời chỉ khu vực cách đó không xa, nơi có đủ loại đồ vật bị áp chế bởi tầng tầng các bùa cấm.

Vương Song nhún vai bất lực nói:

- Đành vậy thôi. Xem ra vận may ta không tốt!

- Khi ngươi đến thành Tần Hoàng, có một nơi cược bằng đá ở đó. Đá của bọn họ đều đến từ khắp nơi những nơi quỷ dị trên thế giới. Sòng bạc từ những viên đá vô cùng thần kỳ. Thậm chí từng có một Thần Kim xuất hiện.

Kim Đại Thiếu cười nhẹ nói.

Nghe được “Thần Kim” hai chữ này, Vương Song chấn động trong lòng, trong mắt hiện lên tia sáng, nhưng cũng không im lặng không nói gì, chỉ đi theo đối phương về khu vực xa lạ kia.

Khi đến gần hơn, Vương Song phát hiện ra đồ vật ở đây bao la vạn tượng, những toà tháp bị hư hại như đám thực vật đang cháy. Nhưng nó toả ra khí tức lạnh lẽo vô cùng, kim loại bị rỉ sét và một số dòng chữ được ghi lại trên giấy làm từ da thú.

Nói chung, không có cái nào là tầm thường cả, chúng đều có đặc điểm riêng biệt.

- Đây là những thứ mà ngay cả những cường giả đỉnh phong trong gia tộc ngươi cũng không thể phân biệt được sao?

Vương Song tò mò nhìn Kim Đại Thiếu.

- Đúng vậy, nguồn gốc của những thứ này rất bí ẩn. Kim gia chúng tađã thử rất nhiều cách, tiếc là những thứ đó chẳng có phản ứng gì. Hơn nữa, chất liệu của chúng đều rất đặc biệt.

Nói xong, Kim Đại Thiếu nhìn về đám thực vật như hoa lửa ấy.

- Ngươi thấy không? Loài thực vật đó chúng ta đặt tên là Diễm Băng Hoa. Nhìn như lửa đang cháy, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo. Tác dụng của loài này được Kim thị nghiên cứu từ rất lâu nhưng vẫn chưa rõ manh mối. Chắc chỉ dùng để trưng bày và ngắm, chẳng có gì đặc biệt.

Vương Song nhìn về phía cái cây. Quả nhiên một sự ớn lạnh truyền đến cả thân thể hắn nhưng rất yếu đến mức chỉ làm tê cóng con người.

- Khi mới nhận được, chúng ta còn tưởng rằng cây này ẩn chứa loại khí băng nào đó. Chẳng ngờ khi chúng ta sai người đến thử, lại chẳng có gì. Sau này thì mang đến đây.

Kim Đại Thiếu nói một cách bất đắc dĩ, vẻ mặt vô cùng chán nản. Suy cho cùng khát vọng của con người là sự tò mò, vật lạ đặt trước mặt mình mà lại không biết tác dụng của nó khiến hắn cảm thấy như mắc xương trong cổ họng vậy!

Kim Đại Thiếu chỉ về phía toà tháp nhỏ xanh lục:

- Còn có toà tháp nhỏ kia được tìm thấy tại một chiến trường thượng cổ. Nhưng tại thời điểm đó, nó đã bị vỡ thành nhiều mảnh chỉ còn lại một mảnh. Sau khi giám định là một loại kim loại không xác định, đặc tính lớn nhất của nó là cứng cáp, ngay cả Tinh chủ cũng không thể làm tổn thương đến nó. Vốn là muốn luyện nó thành vũ khí nhưng kết quả là đốt trăm năm vẫn y nguyên!

Vương Song nhìn về phía nó. Đó là một miếng đồng to bằng ngón tay cái, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng ngọn tháp.

Được phủ lên lớp rỉ sét như nó đã trải qua bao nhiêu năm gió mưa bão táp vậy.

Vương Song nhìn khối lục đồng đó, nhìn sao cũng thấy nó chỉ là một hòn đá bỏ đi.

Hắn định dời mắt sang nơi khác thì đột nhiên sâu thẳm trong đầu hắn dẫn đến một hắc môn đang chuyển động nhẹ. Nếu Vương Song không để ý, sợ là sẽ lướt qua mất. Hắn ngừng lại hướng mắt đến nhìn vào khối lục đồng màu xanh đó.

- Thứ đồ này ngươi tìm thấy ở chiến trường cổ nào?

Vương Song nhẹ giọng hỏi.

Thấy Vương Song có vẻ hứng thú, Kim Đại Thiếu nghĩ một lúc, sau đó nói không chắc chắn:

- Hình như tìm thấy trong vực sâu U Minh của Đông Tinh Vực. Đó là vực cấm của Đông Tinh Vực, thậm chí các Tinh Chủ cũng không dám đi vào sâu.

Thấy Vương Song có vẻ hứng thú với món đồ này, Kim Đại Thiếu vung tay lên trực tiếp giải trừ cấm chế bên ngoài khối đồng, sau đó nó rơi vào tay Vương Song.

- Nếu Vương ngươi hứng thú với nó như vậy, ngươi hãy nghiên cứu thử xem và nếu như ngươi muốn mua chỉ với năm nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch là có thể cầm nó đi.

Kim Đại Thiếu hào sảng nói.

Bên cạnh là một khuôn mặt của nam tử trung niên có vẻ là quản lý ở đây đang do dự:

- Thiếu gia, vật kia đáng giá ba….

Hắn chưa kịp nói hết lời đã bị Kim Đại Thiếu hung hăng trừng mắt nhìn.

Vương Song nhẹ nhàng xoay khối đồng trong tay, hắn có thể cảm nhận rõ ràng cánh cổng màu đen trong thân thể run nhẹ theo từng chuyển động của tay, dường như đang truyền cho Vương Song tin tức nào đó.

Những dấu vết của khí tức trên khối đồng truyền đến tay Vương Song rồi chạy dọc khắp cơ thể. Trong thoáng chốc, hắn cảm tưởng rằng đang ở trên chiến trường rộng lớn, vô số những thân ảnh đáng sợ đang chiến đấu cùng nhau, tinh hà rơi xuống, càn khôn sụp đổ, vô số Thế Giới bị tiêu diệt, trời đất dường như đang khóc than.

Bạn cần đăng nhập để bình luận