Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2388: Chịu chết! (4)

Vượt qua sức mạnh Thánh Giả, cuối cùng không thể nghịch thiên!

Vương Song cười thảm, nhìn Cửu Anh chậm rãi đến gần, giãy dụa lấy đứng dậy, nắm chặt Luân Hồi Đao trong tay mình, dù cho chiến tử, hắn cũng phải để thời đại này nhớ kỹ hắn!

Bên trong bộ lạc Đại Phong, vô số đôi mắt của cường giả cũng đỏ lên, hận không thể xông lên chín tầng trời, diệt sát Cửu Anh!

Đặc biệt là Phong Hiên, trong mắt càng là xuất hiện một vòng sát ý kinh thiên, điên cuồng thôi động sức mạnh trong người của bản thân, muốn xông đến chỗ phong ấn của Vương Song.

- Đừng vọng động, nếu không, chẳng những không cứu được hắn, còn sẽ cuốn tất cả mọi người vào!

Thanh âm của Tổ Long vang lên trong đầu Phong Hiên, khiến hắn trong nháy mắt nhìn về phía đối phương.

- Hắn đã nói, tương lai ngươi là Đế, cũng là vị Đệ Nhất Hoàng Giả đầu tiên trong trời đất, mỗi lời nói hành động của ngươi, gánh vác vận mệnh của vạn tộc, chính là ngươi!

- Tổ Long, mau cứu sư tôn của ta!

Thanh âm khàn khàn của Phong vang lên bên tai của Tổ Long.

Thân làm thủ lĩnh bộ lạc Đại Phong, hắn chưa từng cầu người, đây là lần đầu tiên!

- Ta không cứu được hắn, hắn không chết, như vậy vạn tộc sẽ bị tiệt duyệt, giữa hai bên nhất định phải chọn một!

Tổ Long bất đắc dĩ mở miệng,

- Bọn chúng liên thủ, ta không phải là đối thủ, có chống đỡ tiếp, các ngươi chỉ có đường chết, hắn đang dùng tính mạng của mình để tranh thủ thời gian cho các ngươi.

Trên thực tế, nó cũng muốn cứu Vương Song, nhưng thật không có năng lực, nếu như chỉ có loại Hỗn Độn cự thú như Chu Yếm, Tất Phương, nó căn bản không sẽ để ý, đừng nói bảo trụ Vương Song, chỉ cần nó không đồng ý, bọn chúng cũng đừng nghĩ tiến vào Tổ Long Sơn một bước!

Nghe được Tổ Long lời nói, Phong Hiên trong lòng triệt để tuyệt vọng, "Nếu như sư tôn thật sự có sự tình, ta Phong Hiên phát thệ, đời này thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, cũng phải đem Hỗn Độn cự thú diệt tuyệt!"

Trong lòng Phong Hiên tự lẩm bẩm.

Tổ Long tựa hồ nghe được suy nghĩ trong lòng của Phong Hiên, bất đắc dĩ thở dài, thật đến loại trình độ đó, nó cũng là không có chút nào biện pháp.

Trên bầu trời, Cửu Anh nhìn Vương Song, ánh mắt lạnh lẽo,

- Có thể ngăn trở một đòn bất tử của ta, ngươi thật là không tệ, cho ngươi thời gian, nói không chừng ngươi thật có thể chống lại ta!

- Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này!

Nói xong, Cửu Anh tiếp tục ra tay, một cái đầu vỡ ra, hình thành một chuôi Thiên Qua thanh sắc, phong mang sắc bén, đủ để cắt đứt thương khung.

Thiên Qua rơi xuống, Vương Song nâng đao chém ra, va chạm với Thiên Qua của Cửu Anh.

- Ầm

Tựa hồ Hỗn Độn Đại Bạo Tạc, lại phảng phất là vũ trụ một lần nữa mở ra.

Giữa thiên địa, một mảnh trắng xóa, tầm mắt mọi người đều bị ngăn cản, thời không trường hà bạo động, bị cắt đứt ra.

Vô tận Hỗn Độn, một đạo dao động kỳ dị xuất hiện trong nháy mắt, nhưng sau chính là biến mất, bị vô tận Hỗn Độn che giấu.

Đợi đến tất cả những thứ này tán đi, tất cả mọi người là thấy rõ ràng, tất cả cảnh tượng cũng là hoàn toàn biến mất, Vương Song cũng là biến mất không thấy gì nữa.

Cửu Anh nhìn xem trống rỗng hư không, chín cái đầu cũng là khẽ nhíu mày, vừa rồi nó tựa hồ nhìn thấy Hỗn Độn có một hạt châu xuất hiện, nhưng là rất nhanh biến mất.

Nhưng rất nhanh, nó chính là buông bỏ chuyện này, dựa vào thực lực của nó, Vương Song căn bản không có cơ hội sống.

Trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, cường giả bộ lạc Đại Phong cũng là ngơ ngác nhìn tất cả trước mắt, tu hành khởi nguyên, giáo hóa vạn tộc hiền giả bị giết chết!

Phẫn nộ, bi ai, hoặc là tuyệt vọng, tất cả cường giả vạn tộc thấy cảnh này, trong lòng cũng chôn giấu một hạt giống thù hận.

Thanh âm của Tổ Long càng thêm lạnh lùng,

- Cửu Anh, các ngươi cần phải đi, Tổ Long Sơn không chào đón các ngươi!

Nghe vậy, Cửu Anh, Cữu Phượng cầm đầu đông đảo Hỗn Độn cự thú cũng là liếc nhau, biết rõ Tổ Long hiện tại đã đầy bụng tức giận, không muốn lại tự làm mất mặt, đã giải quyết kẻ cầm đầu vạn tộc, sau này tăng thêm áp chế bọn họ, để xem vạn tộc còn gây ra được chuyện gì.

Bởi vậy, bọn họ đều là nhao nhao rời khỏi phạm vi của Tổ Long Sơn.

Đợi đến những Hỗn Độn cự thú rời đi, cường giả bộ lạc Đại Phong nhao nhao bay lên không trung, vận dụng thần thông của mình, muốn tìm chút dấu vết của Vương Song.

Phong Hiên không có bất kỳ động tác gì, lẳng lặng nhìn tất cả trước mắt, trong mắt tựa hồ xuất hiện vô số ký ức, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Vương Song, đến việc Vương Song vào Hỗn Độn tiểu thế giới để tìm vật liệu rèn đúc thần binh cho hắn.

Từng cảnh, từng cảnh, không ngừng xuất hiện trong đầu, giờ khắc này, Phong Hiên bỗng nhiên cảm giác có chútcô độc, tựa hồ bị thế giới vứt bỏ.

Trước kia, lúc Vương Song vẫn còn, mặc kệ gặp được bất cứ chuyện gì, hắn cũng sẽ không lo lắng, bởi vì hắn biết, có sư tôn làm hậu thuẫn cho hắn, trời có sập, cũng sẽ có sư tôn đỡ cho!

Không ai đến quấy rầy Phong Hiên, không biết đi qua bao lâu, rốt cuộc Phong Hiên cũng lấy lại tinh thần, cùng lúc đó, thanh âm của Tổ Long lần nữa truyền trong đầu hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận