Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 881: Tìm thấy các ngươi rồi!

Hắn vừa nói dứt lời, chỗ cửa, người một nhà cũng đã từ bên ngoài tiến vào, đi trước chính là tỷ tỷ của hắn, Vương Cầm. Nhìn thấy bóng dáng Vương Song, vẻ mặt kích động tiến lên, ân cần hỏi thăm:

– Tiểu Song, ngươi không sao chứ, biết được ngươi trở về, còn ở trên tường thành đối phó Zombie, ta và cha mẹ chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện.

– Bây giờ, ngươi có thể bình an trở về, chúng ta rốt cục cũng yên lòng.  

Nghe được giọng nói thân thiết của tỷ tỷ, Vương Song cảm giác trong lòng mình tựa như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn liều mạng như vậy, vì cái gì, còn không phải là vì người nhà mình có thể sống một đời bình an hạnh phúc, cũng chỉ có người nhà của mình, không quan tâm thành tựu của mình, chỉ quan tâm mình có an toàn hay không.   

– Cha, mẹ, con không sao, chẳng qua chỉ là một số Zombie mà thôi, đối với con mà nói, không có một chút khó khăn.

Vương Song cười hì hì nói, cố ý nói giảm bớt đi, không để cho cha mẹ và người nhà lo lắng cho mình.   

– Cữu cữu!   

Một giọng nói vẫn tràn ngập giọng sữa vang lên, thân hình nhỏ bé có chút đáng yêu của Lam Lam nhào về phía hắn, tiểu gia hỏa gần bốn tuổi cũng có thể nói chuyện tương đối lưu loát, nhìn thấy Vương Song, mắt to híp lại, lập tức nhào về phía Vương Song.   

Trong mắt Vương Song hiện lên một tia nhu hòa, ôm lấy nhóc con này:

– Cữu cữu không ở nhà, mấy ngày nay có ngoan ngoãn hay không?

Vương Song sờ đầu Lam Lam cười nói.   

Tiểu gia hỏa này, ngược lại rất là thân cận với mình, lời nói của mình đôi khi so với lời nói của cha mẹ nàng còn có tác dụng hơn.   

– Lam Lam có ngoan không…

Trong mắt tiểu gia hỏa vừa chuyển, bắt đầu nói “bô lô”,”ba la”, đừng nhìn nàng nhỏ, nhưng lại rất tinh mắt, Vương Song nghe xông đã biết nhóc con này lại gây không ít chuyên.  

– Càng ngày càng không giống một nữ hài tử, quả thực sắp thành một dã tiểu tử.

Vương Cầm ở một bên cũng bật cười nói, ngữ khí mặc dù là trách cứ, thế nhưng trong mắt cũng hiện lên một tia sủng nịch.   

– Ha ha, không có việc gì, có cữu cữu ở đây, tùy tiện để cho ngươi nghịch ngợm, cho dù trời sụp cũng có cữu cữu ngươi chống đỡ cho ngươi!

Vương Song ngược lại không thèm để ý, tính cách hung hăng một chút, về sau mới không chịu thiệt, dễ bị người ta lừa gạt.   

Nghe được giọng nói che chở của cữu cữu mình, trên mặt Lam Lam cũng hiện lên một tia đắc ý.

Vương Song trò chuyện với người nhà một hồi, sau đó cha mẹ Vương Song dẫn Lam Lam rời đi, bọn họ đều biết Vương Song còn có chuyện phải xử lý, có thể nhìn thấy Vương Song vô sự bọn họ lập tức cảm thấy vui vẻ, không lại tiếp tục trì hoãn thời gian của Vương Song.   

– Đúng rồi, lúc chống đỡ Zombie, trong căn cứ có xuất hiện bạo loạn gì không?

Vương Song tựa như nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi Đổng Châu.   

Nghe vậy, đám người Đổng Châu cười khổ một tiếng, lập tức chỉ vào Giang Kiệt:

– Ngươi hỏi Tiểu Giang một chút đi, hắn là bộ trưởng bộ quản lý đô thị, ta cố ý để cho hắn phụ trách vấn đề an toàn trong căn cứ trong lần Zombie công thành này.

- Vương Song nhìn về phía tỷ phu nhà mình, có chút tò mò.   

- Lúc này Zombie công thành, không ít người đều là nhân cơ hội đi ra làm loạn, đốt nhà cướp bóc, bộ quản lý của thành phố chúng ta chỉ tính số người bị đánh chết đã có tới hơn ba trăm người! Còn có một số người sai lầm không lớn, đều là bị chúng ta bắt lại, hiện giờ vẫn là ở trong tù.

Giang Kiệt trầm giọng mở miệng, chẳng qua lời này rơi vào trong lỗ tai Vương Song, lại khiến hàn quang của hắn chợt lóe, lại có nhiều người như vậy dám nhân cơ hội làm loạn như thế, xem ra bọn họ sống quá thoải mái rồi, thật cho rằng mình là đại thiện nhân gì!   

Trong lòng hắn có chút thở dài, đổi lại là hắn xử lý chuyện này, mặc kệ hắn phạm sai lầm lớn nhỏ, nếu đã dám nhân cơ hội gây sự, trực tiếp một phát bắn chết, Giang Kiệt thế nhưng còn bắt người lại! Nhưng Vương Song cũng biết Giang Kiệt không phải là một người tâm ngoan thủ lạt, có thể đánh chết nhiều người tại chỗ như vậy cũng coi như ý chí của hắn không tệ, hẳn là còn có công lao của thủ hạ hắn.   

– Những người bắt được trực tiếp bắn chết, không cần tiếp tục giam giữ, còn phải trắng trợn lan truyền tin tức những kẻ bị đánh chết đến căn cứ thành phố, để cho những người khác biết kết quả vi phạm pháp luật của căn cứ!

Vương Song thản nhiên phân phó.   

– Cái gì, trực tiếp bắn chết?

Giang Kiệt nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, có chút khiếp sợ:

Bọn họ chẳng qua chỉ là một số người trộm cắp vặt, không đến mức bị bắn chết đi.

Đám người Triệu Hân, Đổng Châu ở một bên nghe vậy, đều là lắc đầu không thể hiểu nổi, Giang Kiệt này nếu không phải có quan hệ với Vương Song, đánh chết cũng không có khả năng làm được vị trí hiện tại, chút tình thế này đều nhìn không rõ, đây đâu phải là vấn đề lớn nhỏ sai lầm, những người này là thừa dịp thành phố Giang Nam lâm vào nguy cơ, ở sau lưng thừa dịp cháy nhà cướp của, nói nhẹ nhàng, là phạm pháp, nặng hơn, chính là miệt thị pháp luật của căn cứ, nếu đã như vậy còn không nghiêm trị, đến lúc đó căn cứ còn quản lý được đông đảo người sống sót kia sao.

Chỉ sợ, đông đảo người sống sót căn cứ sẽ dần dần mất đi lòng kính sợ căn cứ, muốn quản lý càng thêm khó khăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận