Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 701: Năm cái tên! (2)

- Lão Hứa,xin hãy thành thật trả lời!

Hình Ưng nhẹ giọng nói, nhưng Hứa Minh Hải lại thấy ánh mắt đối phương có một chút huyết sắc, nhất thời trong lòng run lên.

- Người tham gia nghiên cứu có khoảng mười mấy người, nhưng bọn họ đa số là không tham gia vào những mục nghiên cứu quan trọng, nhưng còn có một số chỗ cần phải cải tiến! Nếu phải lần nữa nghiên cứu hậu kỳ, chưa tính đến ta và Ngọc Minh, năm người là được rồi!

Tiến sĩ Hứa Minh Hải bất đắc dĩ nói, thật ra thì, hắn đã báo lên nhiều hơn rồi, tuy hạng mục kỹ thuật có nhiều thứ râu ria, nhưng quan trọng nhất vẫn là do hắn, chỉ có hắn, lúc nào cũng có thể chiêu mộ thêm người tiếp tục tham gia nghiên cứu, chẳng qua là thời gian nhanh hay chậm mà thôi!

- Đã như vậy,thì ta cho lão Hứa chút mặt mũi, trừ ngài, hai Tiến Hóa Giả, cùng với vị bên cạnh ngài, ngài hãy chọn thêm năm người nữa trong những người này! Trừ các ngươi, những người khác bọn ta sẽ không quan tâm đến!

Hình Ưng nhàn nhạt mở miệng, nhưng lời vừa nói ra khiến cho mọi người đồng loạt biến sắc.

- Cái gì, ngươi đang nói gì!

Một người hét lớn.

- Ngươi biết mình đang nói cái gì không! Ngươi thế này là đang mưu sát! Cấp trên của ngươi biết các ngươi làm như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

- Bọn ta đều là nhân tài, các ngươi không thể đối xử với nhân tài như vậy!

- Đáng chết, trong mắt các ngươi còn có luật pháp hay không, có nhân tính hay không!

- Không mang bọn ta đi, các ngươi cũng đừng hòng mang thuốc đột biến gen đi!

- ...

Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, đỏ mặt tía tai nhìn đám người Hình Ưng, nước miếng giàn giụa, rối rít mắng đám người Hình Ưng.

Ngay cả Tưởng Ngọc Minh cũng trở nên biến sắc, tức giận nói:

- Nơi này có đên mấy chục mạng người, các ngươi vừa mở miệng là đòi bỏ rơi bọn họ! Có khác gì muốn giết bọn họ đâu! Cấp trên của các ngươi là ai? Ta muốn nói chuyện với hắn!

Hứa Minh Hải nhắm mắt, trong lòng khổ sở không thôi, hắn cũng biết là như vậy!

Đám người Hình Ưng khinh thường nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng, khí thế vô cùng khổng lồ toát ra, khiến mọi người xung quanh ngoại trừ đám người Hứa Minh Hải đều phải lui lại.

- Trong dãy núi Đại Hưng, số lượng Thú Vương nằm ngoài tưởng tượng của bọn ta, ít người thì bọn ta còn có thể đưa ra ngoài, nhưng cho dù là vậy, bọn ta cũng phải trả giá vô cùng lớn!

Hình Ưng trầm giọng nói, những người khác cũng không ngăn trở.

- Các ngươi ít nhất cũng gần cả trăm người, không thể rời đi toàn bộ được, nếu thật sự muốn đưa các ngươi đi, vậy bọn ta không cần ai nữa cả! Toàn bộ ở lại đây làm mồi cho biến dị thú đi!

- Nhưng mà, rõ ràng ở bên ngoài có đến sáu cường giả!

Tưởng Ngọc Minh trầm giọng nói.

- Ha ha, đây chính là những cường giả đứng đầu của cả thành phố Thiên Thủy bọn ta rồi, cũng là thủ lĩnh của Ngũ Đại Thế Lực, nếu không phải vì tiến sĩ Hứa Minh Hải và nghiên cứu của hắn, ngươi cho rằng dựa vào các ngươi, có thể khiến bọn họ đến đây được sao!

Liễu Thiên Phóng tiếp lời, lạnh lùng nói.

Đúng vậy, mặc dù bọn ta không phải là cường giả nhất giai, nhưng cũng là những người đứng đầu của một thế lực trong thành phố Thiên Thủy, nếu bọn ta có cấp trên, thì chính là sáu cường giả đang đánh nhau ở ngoài kia kìa!

Dường như nhớ đến điều gì, Liễu Thiên Phóng có chút châm chọc nhìn Tưởng Ngọc Minh.

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, thời gian không còn nhiều, tiến sĩ Hứa, ngài mau chọn người đi, chúng ta phải mau chóng rời đi, nếu không sẽ có biến!

Hình Ưng trầm giọng lên tiếng.

- Không được, bọn ta cũng phải rời khỏi đây!Nếu không các ngươi đừng hòng đi!

Lúc này, có một nam tử trẻ tuổi gào thét vọt đến trước mặt đám người Hình Ưng, trên tay còn cầm một cái ghé.

- Xuy

Không biết là ai ra tay, một năng lượng màu đỏ trực tiếp xuyên qua đầu của nam tử trẻ tuổi kia, khiến đầu của hắn xuất hiện một lỗ máu.

- Đừng ép chúng ta phải ra tay, nếu không, nơi này sẽ có nhiều người chết hơn đó!

Một trong tám người lạnh nhạt thu lại ngón tay của mình.

Toàn bộ khoa nghiên cứu trong nháy mắt đều yên lằng, vô cùng khiếp sợ nhiên đám người Hình Ưng, sắc mặt trở nên tái nhợt, giống như không ngờ những người này lại ác như vậy, trực tiếp giết chết một người trong số bọn họ!

- Ngươi, các ngươi...

Sắc mặt Tưởng Ngọc Minh trắng bệch, ngơ ngác nhìn đám người Hình Ưng.

- Còn nói nhảm nữa, ngươi cũng không cần đi luôn đi! Chỉ cần có tiến sĩ Hứa, toàn bộ các ngươi, cũng chỉ là làm nền mà thôi! Sở dĩ đưa các ngươi rời đi, là vì nể mặt mũi của tiến sĩ Hứa! Thật không biết phân phải trái!

- Được, ta chọn!

Hứa Minh Hải trầm giọng lên tiếng, nhìn mọi người. Thấy cảnh tượng này, bọn họ đều biến sắc, nhất thời hiểu ra, sống hay chết, hoàn toàn nằm trong tay Hứa Minh Hải!

- Lão Hứa, ta vẫn luôn đi theo ngươi, từ lúc bắt đầu nghiên cứu cũng chưa hề rời đi, ngươi cũng không thể bỏ ta lại!

Một nhân viên nghiên cứu trong đoàn thể của lão Hứa lên tiếng.

- Thầy, ta là học sinh mà ngươi thích nhất mà!

Đây là học sinh mà hắn thích nhất, cho hắn vào đây là để học tập.

- Lão Hứa, chọn ta, cái gì ta cũng sẽ làm vì ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận